Chapter 13:

131 17 11
                                    

Hôm sau, tôi vẫn lên lớp bình thường, học bình thường, chơi bình thường. Chỉ có điều không hiểu tại vì sao mà sáng giờ thằng Huy nó chẳng nói chuyện với tôi câu nào. Tôi thì cứ thích được trò chuyện với crush nhưng mà không biết bắt chuyện kiểu gì nên cứ quay qua quay lại. A... Giá mà tôi có thể thoải mái giao tiếp với người khác một cách bình thường nhỉ? Tôi hướng đôi đồng tử về phía chiếc tẩy nhỏ trên bàn, có cách rồi! Tôi đưa tay cầm lấy cục tẩy rồi lén thảy xuống dưới chỗ chân thằng Huy.
- Ê mày, lụm giùm tao cục gôm tao làm rớt xuống dưới chân mày với.
Thằng Huy nó nhìn tôi với khuôn mặt khó hiểu, tôi cũng nhìn lại nó.
- Sao vậy? - Tôi lên tiếng hỏi.
- Không, không có gì... Ý là bạn với mình không thân nhau lắm nên nghe bạn xưng hô mày - tao nó cứ kỳ kỳ. - Huy nói xong liền cúi xuống lụm đồ giùm tôi.
Tôi nghe rõ mồn một những lời mà nó vừa nói, vẻ mặt không giấu nổi sự bất ngờ. Nó là đang trêu tôi đấy à???
- Giữ cho kỹ vào, nè! - Huy thảy chiếc tẩy lên phía bàn tôi rồi quay đi. Cái gì vậy? Nó giận tôi chuyện gì à? Tôi có làm phật lòng nó chỗ nào không vậy?

Suốt buổi học hôm đó, tôi cứ chốc chốc lại quay xuống chỗ nó. Còn nó thì chẳng thèm quan tâm đến tôi, lúc ra chơi cũng chẳng thấy nói gì. Giận ghê đấy... Không nói không rằng mà tự nhiên hành động như chúng tôi là hai người xa lạ. Tôi không thích điều này. Rồi tôi nghe thấy vài giọng nói thầm phát ra từ đằng sau:
- Mày với Q.N có chuyện gì à? - Cái giọng lanh lảnh này chắc chắn là giọng của thằng Hoàng.
- Hả? Ý mày là sao? - Thằng Huy khó hiểu hỏi lại.
- Là sao là là sao? Mấy bữa trước mày còn nói muốn tỏ tình Q.N mà?
- Có đéo... Mày bị sảng à? - Huy nói lớn đủ để những người xung quanh nghe thấy. - Trước giờ tao chỉ xem nó là bạn cùng lớp thôi mày.
Kỳ lạ quá... Khóe mắt tôi tự nhiên thấy cay cay. Chỉ là một câu nói thôi mà, tại sao tôi lại buồn như vậy? Thì ra từ trước đến giờ là tôi tự mình đa tình. Đối với Huy, tôi chỉ là một đứa bạn cùng lớp thôi. Buồn cười thật, vậy mà lúc nào nó cũng quan tâm, đối xử ân cần với tôi. Để rồi giờ phút này nó ném ra một câu như muốn đập vỡ trái tim tôi. Quá đáng thật đấy...

Ngước mặt lên trời, tôi chớp đôi mắt liên tục để ngăn không cho nước mắt chảy ra. Nhưng mà cảm xúc này có lẽ tôi không thể kìm nén được rồi. Tôi nhanh chóng gục mặt xuống bàn để không ai phát hiện rằng mình đang khóc. Đã bao lâu từ lần cuối cùng tôi khóc rồi ấy nhỉ? Hình như là gần nửa năm trước, cái lúc mà con chó nhà tôi nuôi mấy năm mất đi ấy. Tôi không phải một người dễ rơi nước mắt, đó không chỉ là cách nhìn từ một phía của tôi mà còn là lời nhận xét của mấy người xung quanh kia. Tôi không cứng rắn, rất mềm yếu nhưng không phải lúc nào cũng khóc được. Vậy mà hôm nay nước mắt của tôi lại rơi thêm một lần nữa. Cố giữ cho bản thân bình tĩnh lại, tôi lấy cái áo khoác trong hộc bàn lau đi hai hàn nước mắt. Tự vỗ vào mặt mình một cái đau điếng rồi quay sang Shizuku:
- Cho tôi ra rửa mặt cái.
Shizuku gật nhẹ đầu rồi đứng dậy. Đôi mắt dính chặt vào bóng lưng tôi. Khi tôi đi khỏi thì mới quay sang nói chuyện với Feitan.
- Tôi không biết là năng lực của Paku có tác dụng lên cảm xúc của một người luôn đấy.
- Không hẳn, thứ bị quên đi là sự việc đã dẫn đến sự phát triển của tình cảm. - Feitan nhàn nhạt đáp lại. Hắn là đang cảm thấy rằng bang chủ của bọn hắn thật là thâm sâu khó lường.
- Ra vậy... - Shizuku gật gù như đã hiểu ý của Feitan. - Kuroro đúng là thâm độc ha?
- Câu vừa nãy chỉ nên nghĩ trong đầu thôi.
- Vậy à?

[HxH] Genei Ryodan Thế Mà Lại Xuyên Không Rồi??Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ