Chapter 17:

115 15 5
                                    

Trước khi đặt chân lên xe, Phinks đã hỏi tôi một câu khá kì lạ:
- Có say xe không?
- Không? - Tôi đáp lại, mang nét mặt khó hiểu.
- Tốt! - Hắn nói xong liền bế thốc tôi lên xe, đưa tôi xuống hàng ghế cuối.
Cả lữ đoàn gần như chiếm hết phần đuôi xe. Mấy đứa bạn tôi thì ngồi ở đầu, tôi bị cô lập rồi! Bạn bè chơi chung với nhau mấy năm mà bây giờ rơi mất một đứa cũng không ai quan tâm, khốn nạn! Chúng nó cười đùa vui vẻ mà không thèm để ý rằng tôi đang không có mặt ở đó!!!
- Ngồi yên! - Feitan quát vào mặt tôi.
Khốn thật, tại sao tôi lại bị kẹt giữa hai tên điên này cơ chứ? Tất cả là tại tên Phinks, tôi trưng mắt nhìn hắn.
- Sao? Mặt dính gì à? - Hắn thấy tôi cứ liếc hắn mãi liền hỏi.
- Tôi muốn lên ngồi với bạn.
- Không nhé, bình thường em dành nhiều thời gian cho họ hơn đã đành. Bây giờ tính bỏ chúng tôi tiếp à? - Shalnark ngồi chéo tôi lên tiếng.
- Q.N không thích ngồi cùng chúng tôi? - Kortopi cũng quay xuống hỏi tôi.
Họ nói như thế khiến tôi có cảm giác như mình là người sống lỗi lắm vậy.
- Tôi không đi nữa là được chứ gì? - Tôi chỉ đành bất lực từ bỏ ý định.
- Như vậy ngay từ đầu có nhanh hơn không? - Feitan chế giễu tôi.
Nếu có một điều ước thì tôi sẽ ước hắn ta ngậm mẹ mồm vào. Mở miệng ra là không nói được câu nào tốt đẹp cả.
- Ý kiến?
- Không...
Nghĩ lại rồi, tôi chính là không có cái lá gan đó.

Chắc vẫn phải gần 2 tiếng nữa thì mới đến trạm dừng xe buýt. Tranh thủ chợp mắt một tí vậy, tôi không muốn mang bộ mặt mệt mỏi khi đi chơi. Thấy tôi như thế, mọi người cũng không ai nói năng gì mà để im cho tôi ngủ. Nhất là Phinks, vì đầu tôi có hơi nghiêng về phía hắn nên hắn còn chẳng buồn động tay kìa. Ừ, hẳn là tôi sẽ có một giấc ngủ ngon nếu như chiếc xe không đột nhiên thắng lại. Tôi đang ngon giấc thì giật mình tỉnh dậy, cả người tôi chúi hẳn về phía trước. Đang lo sợ rằng thứ đáp đất đầu tiên sẽ là bản mặt tôi thì từ phía sau đã có một lực mạnh kéo tôi lại.
- Có sao không đấy? - Phinks hỏi tôi.
- Vẫn còn may chán, cảm ơn anh.
- Sao mà có thể qua được một cách vô tư như vậy hả trời? - Con Thảo lên tiếng trách móc người phụ nữ vừa xém gây ra tai nạn kia.
Bà ta thậm chí còn không quay đầu lại nhìn mà vẫn cứ ung dung chạy thẳng. Bác tài cũng chửi thầm một câu rồi tiếp tục hoàn thành nốt chặng đường. Tôi vừa được một phen hú vía nên cũng không ngủ nữa mà ngồi bấm điện thoại đến khi tới nơi. Vào được nội thành thì chúng tôi có chuyển tuyến nữa rồi mới đặt chân đến được địa điểm tổ chức festival lần này.

Hiện tại là hơn 8 giờ sáng một tí, người vẫn còn chưa đông lắm. Tôi dặn dò mọi người một vài chuyện cơ bản như: giữ của cẩn thận phòng kẻ gian móc túi, và đề phòng cả những tên biến thái nữa. Nobunaga thấy tôi nó nhiều quá liền đưa tay ngoáy lỗ tai, bài ra bộ mặt như đang nghĩ mấy lời của tôi là dư thừa lắm.
- Biết rồi, bọn này là ai chứ? Kẻ bị cướp chưa biết là ai đâu.
Phải rồi, bọn họ là ai cơ chứ? Tôi đâu cần phải lo lắng về những chuyện cỏn con này? Có vẻ như thái độ và cách hành xử bình thường của họ đối với tôi đã làm tôi quên bén đi mất những kẻ trước mắt là ai.
- Vậy thì chúng tôi sẽ tách ra tới phòng thay đồ, mọi người cứ đi xung quanh tham quan thử nhé. - Tôi vẫy tay coi như tạm biệt họ rồi quay người rời đi với ba đứa bạn.
Tôi sẽ thay đồ trước rồi mới trang điểm. Người phụ trách phần bày cho tôi là con Anh. Phải nói là tay nghề của nó rất đỉnh nha, có khu trang điểm rồi đội tóc giả lên xong sẽ không còn ai nhận ra tôi luôn ấy chứ.

[HxH] Genei Ryodan Thế Mà Lại Xuyên Không Rồi??Where stories live. Discover now