5

9 1 0
                                    

Khi tỉnh lại lần nữa thì ngoài trời đã có màu hoàng hôn rồi, trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn đường chiếu vào.

Cả ý thức và cơ thể tôi đều thấy mệt mỏi, cuộn tròn người trong chăn theo bản năng.

Nhưng tôi dần tỉnh táo hơn, nhận ra Huyền Vũ không có ở đây! Tôi vội vàng sờ lên cổ, sau khi xác nhận cái móng chim vẫn còn thì mới thở phào một hơi.

Sau đó tôi mò tìm điện thoại, nhìn giờ thấy đã hơn 10 giờ tối rồi. Hơn nữa cả hai cái điện thoại đều trong tình trạng tắt tiếng, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là cảnh sát Cố gọi. Có cả tin nhắn cô ấy gửi, trong đó có tin nhắn gửi từ mấy phút trước nói rằng "Cuộc điện thoại kia chỉ là một cái bẫy, Huyền Vũ đến giúp nên bị giữ lại, giờ chị đang gặp nguy hiểm!"

Tôi còn đang nghĩ nguy hiểm gì được, thì nghe tiếng vọng đến từ góc tối: "Dậy rồi thì đưa cái móng vàng cho tao, Huyền Vũ sẽ không đến nữa đâu."

Đây là giọng của bạn trai cũ Đặng Tiểu Hạ!

Cùng với đó, gã đi ra khỏi góc tối.

Giờ tôi mới biết, tôi không phát hiện ra gã không phải do tôi mới ngủ dậy nên thất thần, mà là do trên mặt gã mọc đầy lông vũ màu đen. Nói đúng hơn thì còn chẳng phải lông vũ, mà nó đã rụng phần lớn lông đi rồi. Cái mắt bị mù của gã cũng mọc đầy lông vũ, cả mặt đều đã bị che kín hết, giống như người chim vậy!

Gã bước từng bước về phía tôi, đưa tay ra: "Đưa cái móng vàng cho tao!"

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào gã, không dám liếc nhìn cái móng chim trên cổ chút nào. Lúc này tôi đang trùm chăn, ngồi trên đầu giường, vẫn cảm nhận được cái lạnh truyền đến từ móng chim. Hơn nữa ban nãy tôi có sờ rồi, nó vẫn còn trên cổ.

Nhìn "người chim" kia, rõ ràng là đã đợi ở đây một lúc rồi. Tôi không cho rằng hắn tốt lành gì, lý do duy nhất mà hắn không nhân lúc tôi đang ngủ lấy cái móng chim đi chỉ có thể là do... hắn cũng giống những người khác, không nhìn thấy được cái móng. Hơn nữa, cho dù cái móng này ở trên cổ tôi thật, tôi cũng chẳng lấy xuống được.

Nhưng sao mà hắn biết cái móng ở chỗ tôi?

Thế là tôi nghĩ ra cách, nhìn vào tay gã rồi nói: "Cái thứ đó tà khí như thế, tôi nào dám đem theo bên mình chứ. Lúc Đặng Tiểu Hạ đưa cho tôi tôi cũng chỉ nhét bừa vào trong áo thôi."

Nói xong, tôi quấn chăn chặt hơn: "Tôi không mặc đồ, anh đừng có lại đây!"

Tay tôi để trong chăn, nắm chặt cái điện thoại kia, mở khóa bằng vân tay rồi bấm gọi cho cảnh sát Cố. Mấy cuộc gọi nhỡ gần đây của tôi đều là của cô ấy cả, không cần tìm.

Thế nhưng tên người chim kia vẫn tiến gần đến chỗ tôi: "Mày đừng có lừa tao."

Tôi đang định nói gì đó, nhưng thấy ngón trỏ tay phải của gã gõ nhẹ một cái, móng tay rụng xuống, một con sâu màu đen, to bằng cái đũa, trông như con giun bò ra từ ngón tay gã cùng với chất lỏng đặc sệt. Lúc đầu con sâu nhúc nhích, tôi thấy huyệt thái dương đau nhói lên, trán cũng thấy nặng trĩu, tiếp đó cảm giác như đầu tôi sắp nổ tung ra vậy. Giống như cơn đau sau đêm say, nhưng lại giống như đau nửa đầu.

13. Quạ đen quyến rũWhere stories live. Discover now