2.

1.5K 164 1
                                    

Trước cổng nhà Hanagaki đỗ một chiếc xe điệu thấp màu đen tuyền, biển xe nền xanh chữ trắng, dễ dàng nhận ra là đặc điểm nhận dạng của quan chức cấp cao nhà nước.

Takemichi mở cửa xe, ngồi vào ghế sau rồi lễ phép gật đầu với tài xế, đoạn nói:

"Chào chú Suji, ông nội vẫn khỏe chứ ạ?"

Chú Suji cười hiền, nhẹ giọng đáp:

"Ông cụ vẫn thế, thích ăn đồ ngọt và hay thức khuya, tôi khuyên mãi không được."

Đoạn, ông thở dài:

"Cậu Hanagaki, tôi nói vậy xin cậu đừng phật lòng, nhưng mối quan hệ giữa ông cụ và... ba cậu vẫn luôn không tốt. Cậu xem thế nào, đến đó cậu lựa lời cho xuôi lòng ông cụ nhé."

Takemichi mỉm cười, gật đầu chấp thuận.

Cả một đoạn đường dài, cậu dựa người vào ghế sau ngắm nhìn cảnh vật qua cửa sổ trong suốt. Lòng có cảm xúc khó tả khi sắp về lại chốn cũ.

Trước năm lên 4 tuổi, gia đình nhà Takemichi vẫn còn sống tại ngôi nhà cũ của dòng họ Hanagaki, nhưng không biết vì nguyên do gì bố cậu và ông nội xảy ra cãi vã, cuối cùng cả gia đình phải chuyển đi.

Takemichi siết chặt rổ hoa quả trên tay, khá bồn chồn vì sắp được gặp lại ông nội.

Xe dừng lại trước một cánh cổng to lớn mà nội liễm, lắng đọng cái đẹp của thời gian. Trên cổng gỗ khắc bông hoa anh đào năm cánh, chính là gia huy của dòng họ Hanagaki.

Được chú tài xế mở cửa, Takemichi nhẹ giọng nói 'cảm ơn' rồi bước xuống. Đè cảm giác kích động xuống đáy lòng, cậu bước qua cánh cổng to lớn đi vào nhà.

Nhà cũ của dòng họ Hanagaki nằm trên một con phố cổ ở Tokyo, nơi tấc đất tấc vàng. Ngôi nhà truyền thống Machiya đầy uy nghi, cây cỏ tỉa tót khéo léo, gậy trúc đựng nước chảy róc rách khắp nhà, từ cổng phải đi qua một con đường đầy sỏi, trước sân có một hồ nước nuôi cá koi. Những con cá koi quẫy chiếc vây lộng lẫy, càng thêm rực rỡ trong đêm đen tối mờ.

Takemichi đi qua sân, cửa trượt được một bà lão mặc yukata tối màu đẩy ra, khuỵu gối chào cậu.

Giữa tiền sảnh, một ông cụ tóc đã bạc phơ, đang nhàn nhã thưởng cảnh và phẩm trà. Trước mặt ông đặt một bàn cờ vây.

Takemichi nắm chặt tay, đối mắt với tầm nhìn của ông cụ, cậu nuốt nước bọt, chậm rì rì đi tới. Khẽ nói nhỏ:

"Cháu chào ông."

Thực sự thì, đã hơn chục năm không gặp ông nội, tình cảnh hiện tại không giống lúc trò chuyện qua điện thoại, thật sự có chút lúng túng.

Ông Hanagaki buông tách trà xuống, vuốt râu, đưa đôi mắt đã đục ngầu quan sát cháu nội đã nhiều năm không gặp này.

"Takemichi à..."

Ông cười:

"Cháu vẫn giống y như trong ký ức của ông, nhất là đôi mắt, nhìn vào nó ông như nhìn thấy được mình lúc còn niên thiếu."

Takemichi nghe giọng nói hòa ái thân thiết ấy, vô thức thả lỏng, dưới cái nhìn ấm áp của ông nội ngồi xuống chiếu tatami trải trên đất. Xong cậu mới đáp lời:

[TR/alltake] morningNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ