Chương 26

239 6 0
                                    

"Cái, cái gì?" Tư Hoa Niên bị anh làm cho giật mình.

Anh trai... Hung dữ quá, giọng điệu như muốn giết người vậy.

Cô vô thức co rúm lại.

Tư Tấn cau mày, trầm giọng nói: "Lại đây."

Tư Hoa Niên cọ tới cọ lui mới chậm rãi đi đến bên cạnh anh, mặc dù không biết vì sao anh tức giận, nhưng cô thừa nhận sai lầm của mình trước: "Anh ơi, em sai rồi, anh đừng, đừng tức giận."

Cô thành thật cúi đầu nghe mắng, vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng Tư Tấn nhất thời mềm nhũn.

Nhưng ngay khi nghe cô nói từ "bơi lội", tâm trí anh tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn khiến đầu anh như muốn nổ tung.

"Niên Niên," anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn ra từ ống tay áo choàng tắm rộng rãi của cô, "Đừng đi bơi, ngoan ngoãn nghe lời."

Tư Hoa Niên chớp mắt mấy cái: "Tại sao ?"

"Không an toàn," anh mím môi với vẻ mặt kiên định, "Anh không yên tâm."

Hóa ra là nguyên nhân này, Tư Hoa Niên ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Em đã biết bơi từ lúc năm tuổi, em bơi rất giỏi," cô lẩm bẩm với giọng có chút không cam lòng, "Anh ơi, anh đừng hung dữ với em."

Tư Tấn dùng sức nhắm mắt lại, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh Niên Niên lặng lẽ nằm trên bãi biển không một tiếng động, cơ thể nằm bất động trong nhà xác. Yết hầu anh lăn lên trượt xuống, như bị thứ gì đó làm tắc nghẹn: "Niên Niên, anh xin lỗi."

Phản ứng của anh thực sự rất kỳ lạ, Tư Hoa Niên cảm thấy có chút khó hiểu.

Nhưng cô không muốn nhìn thấy anh không vui, nên cô bắt tay anh một cách nịnh nọt: "Anh, anh đừng lo, em không đi bơi nữa đâu."

Cô ngoan ngoãn như vậy khiến người ta cảm thấy xót xa, trong lòng Tư Tấn chợt mềm lòng: "Niên Niên..."

Anh giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Nếu em muốn bơi, anh đi cùng em, anh sẽ ở bên cạnh nhìn."

Hai mắt Tư Hoa Niên sáng lên: "Được!"

Hồ bơi của chung cư này nằm trên tầng thượng, nhìn lên có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẫm.

Những ngọn đèn xung quanh bể bơi có màu vàng ấm áp, chiếu mặt nước chuyển thành màu vàng kim, sóng nước lấp lánh cực kỳ đẹp mắt.

Tư Tấn đang ngồi trên chiếc ghế gần đó, đặt laptop trên đùi. Anh muốn giải quyết một số công việc, nhưng lại không dám rời mắt khỏi Niên Niên trong chốc lát.

Tư thế bơi lội của Niên Niên tuyệt đẹp và thành thạo, giống như một nàng tiên cá nhỏ đáng yêu nhưng kiếp trước cô vẫn biến mất dưới biển rộng. Ánh mắt anh nhìn xuống mặt nước, Tư Tấn cau mày thật chặt, trái tim anh phập phồng theo động tác của cô.

Nhưng mà dần dần, không biết qua bao lâu, thế nhưng từ lòng tràn đầy căng thẳng và lo lắng anh lại có một ý niệm khác.

Niên Niên thật đẹp.

Đôi chân và cánh tay thon dài, làn da trắng như ngọc, chiếc cổ như thiên nga và thậm chí vòng eo càng... Trên cơ thể toát ra một tia lửa nhỏ khiến thiêu đốt Tư Tấn đến mức đáy mắt ẩn ẩn đỏ lên, khuôn mặt cũng nóng bừng... Niên Niên... Trên tầng thượng có một trận gió lạnh thổi qua, anh chợt tỉnh táo lại. Nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng thầm tự ghét bỏ bản thân mình, không thể không đem laptop nhích lên trên.

[Đang Edit]Sống Lại Để Ôm AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ