Chương 25: Là anh ta

Start from the beginning
                                    

"Đặt ở đó, vào phòng đi", huấn luyện viên nói.

Vân Mạt thấy mình đúng ngớ ngẩn, nếu biết rằng có mở ra cũng không cho mang vào, cô hà tất làm điều thừa?

"Hừ, nghèo kiết hủ lậu!" Sau lưng truyền đến một giọng nữ vô cùng ngạo mạn.

Vân Mạt bước vào phòng học, nghe thế thì nghiêng đầu nhìn lại.

Nữ sinh kia đã lấy đá năng lượng đeo trên cổ xuống, ném vào trong hộp, lại tháo mấy cái lắc tay trên cổ tay nữa. Tất cả đều làm từ đá năng lượng hiếm có, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.

"Là Mễ Lị Á · Cân Lệ Nặc", phía sau có người nói khẽ.

"Ai đấy?"

"Cậu không biết Mễ Lị Á sao?"

"Có biết công ty năng lượng Locker không? Công ty năng lượng cơ giáp lớn nhất Liên Bang đấy."

"À, chẳng trách". Bị bạn học chọc, nam sinh đang nói chuyện nhanh chóng im lặng.

...

"Hoan nghênh các bạn thí sinh đến với trường trường quân sự Rechester, bài thi viết hôm nay tổng cộng 4 tiếng đồng hồ. Sau tiếng chuông, mời mọi người bắt đầu làm bài."

Âm thanh máy móc nhắ nhở bắt đầu tính giờ vang lên, mọi người không còn tâm tư lo chuyện bao đồng nữa, đều tập trung vào bài làm của mình.

Phòng thi hơn 40 người, 4 huấn luyện viên với đôi mắt hoả nhãn kim tinh nhìn chăm chú, muốn gian lận là không có khả năng.

Vân Mạt click mở quang não, đăng nhập giao diện, chuẩn bị giải đề.

Đột nhiên có âm thanh xôn xao vang lên.

"Im lặng!" Huấn luyện viên quát.

Mấy thí sinh lỡ phát ra tiếng tức khắc cúi đầu im lặng.

Đề thi có 500 câu: 400 đầu là câu hỏi một lựa chọn, 100 câu cuối là đề trắc nghiệm. Nội dung hỏi dàn trải từ văn học, nghệ thuật, y thuật, điện từ học, lượng tử cơ học, lý thuyết cơ giáp, lý luận không gian.

Vân Mạt dựa vào ký ức nguyên chủ thì biết được khối lượng kiến thức của đề này tuyệt đối vượt qua số lượng tri thức trung bình mà tuổi này họ có thể biết.

Đọc lướt qua đề một lượt, Vân Mạt cảm thấy bất lực.

Suy nghĩ trong giây lát, cô lấy ra kia ba đồng tiền xu kia.

Hành động này khiến mấy giám thị đang chán muốn chết lên tinh thần ngay tắp lự.

Vị thiếu tá kia thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào Vân Mạt.

"Lão Trương, bàn số 165, nhìn xem thí sinh kia đang làm gì?"

Trong giọng nói huấn luyện viên giám thị lộ ra sự hưng phấn, bắt đầu buôn chuyện trong nhóm chat.

"Nhiều năm rồi không thấy qua thủ đoạn gian lận nào kém vậy đấy!"

"Tập trung vào, bắt được cô nàng là đầu xuôi đuôi lọt."

Ngay cả nhân viên giám thị qua camera cũng bắt đầu chú ý, nhìn chằm chằm vào Vân Mạt, chờ cô ra chiêu.

Kết quả...

Con bé đó... con bé đó dám công khai chơi trò tung tiền xu...

Mấy giám thị tức giận rồi nha, đã ấp ủ cảm xúc, tư thế cũng đã sẵn sàng, chỉ còn một bước cuối cùng lại phát hiện đối phương không đi theo lối mòn.

Đây là đồ phế vật ở đâu ra, tung tiền xu có ích vậy sao?!

Vân Mạt cũng rất khó chịu, những người xung quanh ai nấy hạ bút thành văn. Chỉ có mình cô tỏa ra hơi thở học tra, không xua tan được.

Tính đi tính lại, mình cũng chỉ có năng lực xem quẻ thôi.

Nhưng mà tính cái gì cũng là vấn đề.

Tiền xu nằm trong tay nửa ngày, Vân Mạt quyết định hỏi 3 câu.

Câu thứ nhất, bài thi lần này có tỉ lệ đào thải bao nhiêu?

Câu thứ hai, trong đề thi này, bốn đáp án ABCD trong câu hỏi một lựa chọn, đáp án nào có xác suất xuất hiện cao nhất?

Câu cuối cùng, trong 100 câu trắc nghiệm, xác suất chọn được tất cả các câu hỏi đó là bao nhiêu?

Quẻ đầu ra là quẻ Phong Thăng, một quẻ rất tốt. Nói cách khác, lần thi này tỉ lệ đào thải không cao.

Quẻ thứ hai, phần trắc nghiệm đáp án B có xác suất trên 30%, có nghĩa cô có thể khoanh lụi đúng 120 câu.

Quẻ thứ ba, chọn tất cả các câu hỏi trắc nghiệm, tỷ lệ chính xác khoảng 50%, tức là cô có thể được điểm cho 50 câu hỏi nữa.

Dựa vào quẻ tính được, mỗi câu một lựa chọn được 1 điểm, trắc nghiệm mỗi câu 5 điểm. Trong tổng 900 điểm toàn bài, cô hẳn là có thể kiếm được trên dưới 370 điểm.

Sau đó, giám thị liền nhìn thấy cảnh ngón tay nữ sinh kia lướt không ngừng trên quang não.

Ấn, ấn, ấn, một lần mấy chục câu.

Lại ấn một loạt, mấy chục câu nữa đã xong...

Không đến 5 phút, 500 câu đã xong hết rồi......

Vân Mạt quyết đoán ấn nộp bài, giơ tay thông báo với huấn luyện viên, sau đó bình tĩnh ra khỏi phòng.

Một đám thí sinh ngạc nhiên nhìn cô, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì mất đi một đối thủ.

"Hảo hán, không tiễn..." Lâm Phàm Thành cũng mặc niệm một câu trong lòng.

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếWhere stories live. Discover now