Chương 25: Là anh ta

Start from the beginning
                                    

Đương nhiên, những lời trách móc mà hai người nói ra trong lúc cãi nhau như yếu thận, đứa con không phải của anh, Vân Mạt đều nghe được tất.

Còn về người đàn ông đánh nhau và huấn luyện viên, hiển nhiên là cùng một người.

_________

Hiện tại, giờ phút này, Vân Mạt chỉ cảm thấy mình xui xẻo muốn chết.

Quân nhân đã quen việc kiểm soát quyền uy tuyệt đối, vậy mới duy trì được kỷ luật nghiêm minh.

Anh ta tuyệt không cho phép chuyện không phép tắc trong nhà bị những người dưới quyền biết được.

Nếu như bại lộ, vậy thì xử lý kẻ buôn chuyện, đảm bảo ông nội ở nhà cũng không nhận ra bạn luôn.

Đương nhiên, nếu có thể biến người này trở thành thuộc hạ dưới trướng thì không gì tốt hơn.

Mà Vân Mạt, không chỉ biết đỉnh đầu người ta xanh rờn, còn biết thận người ta yếu... Thậm chí còn biết kẻ đào người góc tường nhà người ta thường xuyên tới chỗ mình làm ăn cơm, có lẽ còn biết chút chuyện đến người ta cũng không hay...

Nếu đây chỉ là huấn luyện viên lâm thời coi thi còn may, chứ sau khai giảng anh ta vẫn phụ trách, ây...

Ngó qua vai vị huấn luyện viên này, ôi chao, huân chương kia đã là thiếu tá rồi.

Vị thiếu tá 'yếu thận' ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vân Mạt, nhìn đến độ cô run lập cập, nhưng chỉ đành kiên cường nhìn lại.

Một thiếu tá, một học sinh, đứng đối diện nhìn nhau chằm chằm.

Ngay cả Lâm Phàm Thành cũng phát hiện có điều không thích hợp, cậu ta kéo Vân Mạt: "Huấn luyện viên, hai người quen nhau à?"

Huấn luyện viên nhếch khóe miệng, liếc mắt uy hiếp Vân Mạt.

Vân Mạt tất nhiên biết anh ta có ý gì, hôm nay mình không bằng người ta, cứ nhịn nỗi ấm ức này trước vậy.

"Vào đi!" Huấn luyện viên nheo mắt, thốt ra câu đầu tiên từ nãy đến giờ.

Lâm Phàm Thành thở nhẹ một hơi, dẫn đầu cởi quang não xuống, đi vào phòng.

"Học sinh này, lấy đồ trên tay và trên cổ xuống!" Huấn luyện viên chỉ vào Vân Mạt.

"Cái này? Đây là giấy mà". Vân Mạt nâng tay lên, là một chuỗi bùa chú cô vẽ làm thành lắc tay.

"Mở ra". Huấn luyện viên nói.

Vân Mạt không nỡ, giờ mà mở ra thì sức mạnh của bùa sẽ bị ảnh hưởng.

Cô còn vẽ cả mấy lá bùa huyết, bảo cô mở ra thế nào? Vân Mạt tiếc đến mức cảm thấy ngón tay đau trở lại. (tay rạch để vẽ bùa huyết á :>)

Nhưng mà, hổ lạc đồng bằng...

Vân Mạt đành hậm hực mở ra một lá.

Những đường cong màu đen lung tung rối loạn, làm huấn luyện viên nhăn chặt mày.

Anh ta mở hết tất cả, định bụng dùng Teiba vạn năng tìm xem đây là thứ gì.

Nhưng mà không có kết quả.

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếWhere stories live. Discover now