4. Liếm huyệt dâm

9.7K 252 3
                                    

Âm thanh của Diễm Nô tựa như là có mê hoặc, mị hoặc vô cùng: "Hòa thượng, nếm thử ngọc dịch của nô gia, nhất định sẽ dễ uống hơn tưởng tượng của ngươi, phàm giới nhiều nam nhân như vậy muốn uống, còn không uống được, hôm nay coi như tiện nghi cho ngươi."

Có một giọt dâm dịch vừa đúng lúc nhỏ xuống trên môi Thanh Thiền Tử.

Thanh Thiền Tử vốn có thể mím chặt miệng cự tuyệt, thế nhưng hắn làm ra một quyết định sai lầm, hắn lè lưỡi liếm một chút bờ môi của mình, tiện thể cuốn một giọt dâm dịch kia vào trong miệng, đây là một hành động thay đổi cả một đời của hắn, hắn vốn là có thể thành Phật, nhưng bây giờ đã không thể.

Dâm dịch của Diễm Nô mang theo hương hoa nhàn nhạt, nếm ra vị ngọt, như là mật hoa, nhưng còn uống ngon hơn cả mật hoa gấp trăm nghìn lần.

Thanh Thiền Tử tựa như là bị mất hồn, duỗi ra đầu lưỡi của mình, nhẹ nhàng liếm một chút trên ngọc câu của Diễm Nô, cuốn dâm thủy bên trên ngọc câu vào trong miệng của mình.

Nhìn hòa thượng lè lưỡi liếm ngọc câu của mình, Diễm Nô liền biết kế hoạch của mình thành công.

Nhưng hòa thượng chỉ liếm một chút một chút, thực sự quá mức nhẹ nhàng, Diễm Nô bị giày vò có chút chịu không nổi, liền nói: "Hòa thượng... Ưm... Ngươi ngậm lấy huyệt dâm của nô gia, dùng sức hút..."

Thanh Thiền Tử đã hoàn toàn mất đi phật tâm, vậy mà thật sự nghe lời, ngậm lấy ngọc câu của Diễm Nô, sau đó dùng lực hít một hơi, dâm thủy bên trong lỗ thịt bị hút hết ra bên ngoài.

Diễm Nô thỏa mãn tiếp tục hạ thấp eo xuống, thẳng đến khi hoàn toàn ngồi trên mặt Thanh Thiền Tử, y cúi đầu xuống nhìn đầu ở dưới hông của mình hỏi: "Hòa thượng, ngọc dịch của nô gia uống ngon không?"

"Uống ngon..." Người xuất gia chưa từng nói dối.

"Ngươi cần phải uống nhiều hơn..." Diễm Nô cười đẩy ra ngọc câu của mình, sau đó kề sát ngọc câu trên môi hòa thượng, ngọc dịch chảy ra, tất cả đều tiến vào trong miệng hòa thượng.

Chờ hòa thượng uống đủ, Diễm Nô đưa tay sờ soạng đũng quần của hòa thượng, ngọc trụ lớn giấu phía dưới tăng bào đã trở nên cương cứng, so với Diễm Nô tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.

Diễm Nô dùng tay khuấy động ngọc trụ của hòa thượng: "Hòa thượng, ta làm cho ngươi cảm thấy dễ chịu."

Định lực của hòa thượng rất tốt, mười năm trôi qua, đến hôm nay mới cứng một lần, Diễm Nô sẽ không tuỳ tiện bỏ qua cơ hội này, y trực tiếp ngồi lên ngọc trụ, đem ngọc trụ nhắm ngay nhụy hoa của mình.

Thân thể của Diễm Nô vốn chính là dùng để hấp thu tinh dịch, bởi vậy côn thịt có bao lớn y đều có thể dễ dàng ăn hết.

Côn thịt của hòa thượng rất thuận lợi trượt vào trong cơ thể Diễm Nô.

Thanh Thiền Tử nhắm mắt lại, không dám đối mặt với hết thảy.

Mặc dù bề ngoài hòa thượng nhìn thanh tâm quả dục, nhưng côn thịt vào trong cơ thể Diễm Nô lại càng thêm tráng kiện, đủ để chứng minh hòa thượng chỉ là giả vờ chính đáng mà thôi.

Diễm Nô hưng phấn giãy dụa thân eo nổi bật của mình, ngọc câu bao trùm ngọc trụ của hòa thượng, từng chút một ép tinh nguyên của hòa thượng.

Trước kia Diễm Nô không bao giờ hưởng lạc, trực tiếp hút liền xong việc, mà bây giờ y lại không nóng nảy đi hút, mà là chậm rãi chơi, hưởng thụ cảm giác ngọc trụ của hòa thượng bên trong nhụy hoa của mình.

Côn thịt của hòa thượng trọn vẹn cứng rắn bảy tám canh giờ, cuối cùng mới mềm nhũn xuống, xuất tinh trong thân thể Diễm Nô.

Diễm Nô hấp thu xong tinh nguyên nồng đậm của hòa thượng, bởi vì không có cách nào tiêu hóa hết, mà ngất đi.

Sau khi Diễm Nô té xỉu, hòa thượng từ dưới đất bò dậy, hắn không niệm kinh cũng không hướng Phật Tổ chuộc tội, mà là ôm Diễm Nô đến trên giường ngủ, khoảnh khắc hắn lè lưỡi liếm lỗ ngọc của Diễm Nô, đã chú định hắn không thể thành Phật.

Đã không thể thành Phật, vậy liền làm hòa thượng nhàn tản, trông coi ngôi miếu hoang này, cùng Diễm Nô tiếp tục sớm chiều làm bạn, cuộc sống như thế, không mấy chênh lệch với thành Phật.

Chờ Diễm Nô lần nữa tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ mười, y bỏ ra trọn vẹn mười ngày, mới tiêu hóa xong tinh nguyên của hòa thượng, đều do tinh nguyên của hòa thượng quá nồng.

Diễm Nô đứng dậy từ trên giường, tìm quanh bốn phía thân ảnh của hòa thượng, cuối cùng tìm được Thành Thiền Tử đang chẻ củi trong sân.

Từ sau khi khi tinh nguyên bị Diễm Nô cướp đi, Thành Thiền Tử đã cởi ra cà sa trên người, đổi thành tăng y màu xám tăng nhân thường hay mặc, nhìn xem mộc mạc hơn không ít.

Diễm Nô đột nhiên cảm thấy mình mắc nợ hòa thượng, hòa thượng này vốn có thể thành Phật, bây giờ lại bị y hại chỉ có thể làm một tiểu hòa thượng bình thường.

Diễm Nô trong lòng mười phần băn khoăn, đồng thời rất hối hận mình ngày đó xúc động.

Diễm Nô nện bước nhỏ đi qua, hỏi thăm hòa thượng: "Ngươi hận ta không?"

Lập tức có thể đắc đạo thành Phật, lại không thành được, đổi lại ai cũng sẽ hận.

Thế nhưng Thanh Thiền Tử sắc mặt vẫn như cũ, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo vẻ cưng chiều: "Không hận."

[ĐM/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu ChiềuWhere stories live. Discover now