[Phần 3] Chap 20: Cái giá phải trả

104 15 11
                                    

Góc nhìn của "Sloman"

----------

Từ khi còn nhỏ, khi mà ta đã có đủ ý thức để nhận biết được mọi thứ trên thế giới này.

Ta đã luôn tự hỏi 1 câu mà ta luôn luôn không thể hiểu được, tại sao những kẻ khác lại luôn dành cho ta những ánh mắt kì thị như vậy.

Ở thế giới trước, ta là con của 1 gia đình nghèo, ý ta là nghèo thật sự ấy cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, tuy vẫn có trợ cấp xã hội để cho ta đi học tới lớp 9 nhưng hầu hết tiền đều bị cha ta lấy, đã thế đời ta còn đen nữa.

Cha của ta kiếp trước là 1 kẻ khốn nạn hoặc ít nhất là ta nghĩ như vậy, mẹ của ta khi trước đã từng nói là cha từng là người mà mẹ yêu nhất trên trời, ông ta quan tâm, chăm sóc mẹ, nhà của ta trước khi có ta cũng khá giàu theo lời mẹ.

Nhưng mà vì 1 lí do nào đấy mà ta nghe loáng thoáng là đầu tư chứng khoán, thua gì đấy mà nhà của ta đã mất hết tiền và từ đó mọi chuyện trở nên tồi tệ.

Cha thì suốt ngày nốc rượu và đánh đập ta và mẹ của ta, mẹ ta vì thương ta nên mới chịu đựng như vậy.

Khi đánh đập ta ông ta liên tục đánh đập ta và nhìn ta với ánh mắt khinh thường tột độ ông ta liên tục nhắc đi nhắc lại 1 câu.

"Đồ rác rưởi thảm hại"

Ngày nào cũng như ngày nào, bị đánh đập và bị gọi là rác rưởi thảm hại, ta không hiểu ta có làm gì đâu mà lại bị gọi là rác rưởi tại sao những kẻ khác lại có quyền như vậy?

Ta đã tìm được câu trả lời, trong 1 buổi chiều nọ, khi ta đang đi trên đường ta bắp gặp.... 1 con chuột đang bị kẹt vào bẫy.

Lúc đó ta không hề bị đánh và cũng rất bình thường, ta chỉ tiến đến và nhìn con chuột, bên trong ta suốt hiện 1 cảm giác thôi thúc ta nó bắt ta phải nói ra câu nói đó.

"Đồ rác rưởi thảm hại"

Ah đó là lần đầu mà ta nói câu nói đó, và ta cảm thấy... Thật thoải mái.

Cứ như là ta đã có thể nói câu nói đó từ trước rồi nhưng có thứ gì đó ngăn ta lại nhưng giờ ta đã phá bỏ nó đi.

Ta đã nhìn con chuột dần chết trong thích thú, khi nhìn vào cái ánh mắt khi nó không thể làm gì được để chống lại ta, con chuột chỉ có thể ngước lên và ta nhìn xuống.

Kể từ khoảnh khắc đó có thứ gì đó trong ta đã thay đổi.

Ta khi nhìn những người khác đau khổ hay gì đấy lại cảm thấy khá thoải mái, ta không hiểu ta chỉ đơn giản là thấy thoải mái thôi.

Nhìn người khác đau khổ thực sự rất thoải mái.

Những đứa em cũ của ta, ta thực sự rất thương chúng, ta cũng thương cả mẹ của mình nữa nhưng..... Mỗi lần bị đánh bởi cha và bị nhìn bởi ánh mắt khing thường làm ta không thể nào chịu được.

Ta không thể nào chịu được việc mình bị nhìn khinh bỉ như vậy, ta phải là kẻ khinh bỉ kiêu ngạo nhìn những kẻ khác và chà đạp chứ không phải ngược lại.

Tập Làm Phản Diện Khi IsekaiWhere stories live. Discover now