Chương13.2: Tôi muốn đụ em/Trốn kỹ đi Lâm Chiêu Vân

Start from the beginning
                                    

“Nhớ chứ?” hắn hỏi lại.

Lâm Chiêu Vân cúi đầu không dám nhìn, hai mắt cụp xuống, lông mi run rẩy, trong lòng bàn tay bánh bích quy cơ hồ bị mồ hôi thấm ướt, hồi lâu mới mở miệng, chịu đựng cảm giác sợ hãi, trước khi cậu thốt ra lời trọn vẹn: "Anh là Case..."

Giọng cậu nghèn nghẹn, như thể cậu có gì đó trong miệng ,không thể nói nên lời.

Khi nghe thấy Lâm Chiêu Vân nhớ ra tên của mình, khóe miệng hắn giật giật, vươn tay nắm lấy chiếc cằm không thể tránh khỏi của Lâm Chiêu Vân, khi hắn đến gần mặt cậu, một mùi thơm ngọt ngào từ chóp mũi  xông lên, khiến Case ngơ ngẩn một lúc.

"Cậu có biết làm thế nào tôi phát hiện ra cậu ở đây không?"

Lâm Chiêu Vân ngây ngô lắc đầu.

Cửa sổ này đã được mở ra một vết nứt, tôi đi ngang qua đây và mùi thơm của cơ thể cậu tỏa ra.

Hắn ghé vào lỗ tai Lâm Chiêu Vân lại hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn ăn cái gì nữa không?"

Trái tim của Case đập nhanh một cách kỳ lạ, lồng ngực của cậu run lên.

Cách đó không xa mười phút trước, một ngọn đèn trần đã được bật lên, ở khoảng cách này, Case có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân, lần trước nhìn thấy, không rõ ràng như vậy.

Có một ảo tưởng mơ hồ, kỳ lạ về một điều gì đó không ổn.

Khuôn mặt này lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí hắn, và bây giờ, khuôn mặt xinh đẹp lạ lùng cuối cùng cũng được cụ thể hóa.

Lâm Chiêu Vân cắn môi và nói dối: "Tôi, tôi no rồi."

Có một mùi trên chiếc áo khoác hơi mở của đối phương, giống như hơi thở mát mẻ và tươi sáng chỉ có ở thung lũng mùa hè, vì vậy xung quanh Lâm Chiêu Vân, toàn bộ mùi lạnh và rõ ràng bao quanh cậu.

“Nói dối.” Case bật cười, nắm lấy cổ tay Lâm Chiêu Vân, giơ lên ​​chỉ vào chiếc bánh quy nén sắp tan chảy trong lòng bàn tay.

Sau đó, hắn đặt lòng bàn tay lên phần bụng hơi xẹp xuống của Lâm Chiêu Vân.

"Bụng còn không có phòng lên."

Lâm Chiêu Vân muốn lùi lại, nhưng lưng cậu đã chạm vào bức tường lạnh lẽo, cậu rùng mình, "Ăn, ăn gì?"

"Tôi rất kén chọn..." Lâm Chiêu Vân viện mọi cách có thể để bào chữa.

Theo quan điểm của Case, mặc dù cậu tự lừa dối bản thân, nhưng lại ngu ngốc một cách dễ thương.

Case chăm chú nhìn Lâm Chiêu Vân, ánh mắt như biển sâu rơi vào trên mặt cậu, làn da trắng nõn của Lâm Chiêu Vân như phát sáng trong bóng tối, hắn trầm giọng nói: "Em thích ngọt không?"

Lâm Chiêu Vân sửng sốt một lúc, sau đó ngẩng đầu lên và "hừm" một tiếng.

Case tìm thấy một chiếc bánh xốp sô cô la từ túi áo khoác của hắn, bao bì rất mới, là loại mà trẻ em thích, ánh mắt của Lâm Chiêu Vân ngay lập tức bị thu hút.

Lớp giấy gói được những ngón tay thon dài hữu lực của hắn khéo léo bóc ra, nhét vào miệng Lâm Chiêu Vân.

"Tôi ăn rồi, ăn rất ngon."

Cổ họng Lâm Chiêu Vân không khỏi trượt đi trong chốc lát, Case chú ý đến cảnh này, khẽ cười.

Lâm Chiêu Vân ngập ngừng lè lưỡi, đầu tiên chạm vào mặt trên của bánh xốp sô cô la.

"Nó có ngọt không?"

"Ừm..." Lâm Chiêu Vân gật đầu, lông mi run rẩy, cậu định cắn miếng sô cô la.

Đúng lúc này, khuôn mặt Case đột nhiên tới gần, môi hắn trong nháy mắt chạm vào khóe môi Lâm Chiêu Vân, hai tay không ngừng nhéo gáy cậu, ngậm lấy phần thịt mềm mại nơi khóe môi cậu.

Mất cảnh giác, Lâm Chiêu Vân đột nhiên bị hắn làm cho sững sờ, mím chặt môi, kinh hãi nhìn hắn chằm chằm.

"Lần sau đừng để tôi tìm được em."

Lâm Chieu Vân xoa đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống từ khóe mắt, thấp giọng hỏi với sự sợ hãi,"Nếu tìm được, anh sẽ làm chuyện gì sao?"

Nhiệt độ cơ thể của Case rất nóng, hắn nhẹ nhàng cọ xát vai mình qua chiếc áo choàng bệnh viện, điều này khiến cổ và lưng của Lâm Chiêu Vân cảm thấy nổi da gà.

"Em xinh đẹp và thuần khiết, tôi muốn đụ em."

Lông mi của Lâm Chiêu Vân càng run hơn.

Cách đó không xa có tiếng gào, có người hô một câu: "Case tiên sinh."

Case đứng dậy ném túi bánh quy sô cô la cuối cùng trong túi cho Lâm Chiêu Vân, thấy cậu vô thức dùng hai tay nhặt lên, khóe miệng Case nhếch lên.

"Sao em lại khóc? Lời nói của tôi làm em sợ đến thế này sao?"

Lúc này, xa xa ánh đèn pin lóe lên, Lâm Chiêu Vân sợ hãi co rụt lại, hai mắt hồng hồng tựa hồ sắp rơi lệ.

Hắn bước ra khỏi cửa sổ và từ từ đóng cửa sổ lại: "Trốn kỹ đi, Lâm Chiêu Vân."

Nói xong, hắn xoay người, đối mặt người từ bên ngoài đi vào, ngữ khí lạnh lùng như trong nháy mắt như là thay đổi thành một người khác, cấp trên ra lệnh: "Không có người, đi bên kia xem."

Lâm Chiêu Vân gục xuống tại chỗ trong khi cầm que bánh xốp sô cô la.

Sau khi tiếng bước chân và đèn pin biến mất, mười phút sau cậu tiếp tục ăn thanh sô cô la với tốc độ rất chậm.

{ người đàn ông tóc dài, tôi đã chụp ảnh màn hình, anh không thể phủ nhận nó! }

{Nói là làm! ! }

886: [Hắn muốn gây sự với cậu. ]

Nước mắt Lâm Chiêu Vân đọng trên lông mi và run rẩy: Tôi không hỏi cậu !

886: [Tôi nghĩ cậu sẽ hỏi.]

Lâm Chiêu Vân: ...

[ĐM-Edit] Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La TràngWhere stories live. Discover now