Hắn hai bước đi tới trước mặt hai người, khẽ ngâm nga, đột ngột nâng hàm dưới lên, khóe mắt hơi nhướng lên, ngữ khí khinh thường nói: "Cái gì, Slater, mày đang trêu chọc cậu ta sao?"

Sigmund nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phía dưới đột nhiên trở nên trắng bệch, lông mi liên tục rung rinh, há miệng tựa hồ muốn phản bác, nhưng lại chỉ nói được mấy từ yếu ớt: "Không phải..."

Lâm Chiêu Vân ném cho Slater một cái nhìn cầu cứu.

"Cậu thật sự quá ngu, bắt Anthony còn chưa đủ còn muốn bắt cái khác? Sau đó khoanh tay nhìn bọn họ tranh giành cậu? Chịu nổi sao!?"

"Trông khá thuần khiết, không ngờ lại như vậy..."

Hắn còn chưa nói hết lời cuối cùng, bỗng nhiên bị đá vào bắp chân đau điếng, cúi đầu xuống, hung thủ chính là đôi chân nhỏ nhắn hồng hồng kia.

Nơi hắn bị đá trở nên nóng ngứa lạ thường, bàn chân lẫn ngón chân cũng chuyển sang màu đỏ.

Lâm Chiêu Vân tức giận đến mức những giọt nước mắt vốn đong đưa trong hốc mắt cậu đồng loạt rơi ra, phát ra tiếng khóc thút thít tuổi thân.

"Anh...Vớ vẩn!"

Khóe mắt đỏ hoe, chóp mũi ươn ướt, khuôn mặt trắng hồng khiến Sigmund đang ngẩng đầu lên phải kìm lại những lời nói tục tĩu của mình.

"Tôi, tôi không phải như anh nói..." Lâm Chiêu Vân ngón chân tê rần, hiển nhiên là cậu tức giận đá người, nhưng Sigmund lại như mình đồng da sắc, ngược lại đem đầu ngón chân cậu đau đến run rẩy đỏ bừng.

Vốn dĩ muốn đá tiếp lại phải từ bỏ ý định, điều đó càng khiến cậu bực bội hơn.

Cậu bừa bãi lau nước mắt trên mặt, thu dọn quần áo bước ra ngoài, Sigmund không kìm lòng được vươn cánh tay chặn lại, nắm lấy vai cậu nhìn thẳng vào mặt hắn.

Khóc đến lung tung rối loạn, chóp mũi lông mi tóc mái đều ướt sũng, khóe mắt bị đầu ngón tay xoa đến đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ không hiểu sao trở nên cực kỳ kiều diễm.

Sigmund khóe mắt đột nhiên nhảy một cái, theo bản năng vươn đầu nhìn kỹ.

"Anh, Anh định làm gì..." Lâm Chiêu Vân bị hắn đột nhiên tới gần giật mình, quay đầu đi chỗ khác.

Vẻ mặt của hắn vẫn là hung ác, còn xen lẫn mất kiên nhẫn cùng khinh thường: "Không phải liền không phải, cậu giải thích một chút, cậu làm sao khóc kịch liệt như vậy? Chậc chậc, đến lúc đó, hắn nói tôi khi dễ cậu, có phải hay không đánh cậu, hay là....."

"Sigmund, nếu như cậu nói sai cái gì, chỉ cần xin lỗi." Slater nghiêng đầu, môi mỏng mím chặt, đem sự tình nói cho ổn thỏa.

Lâm Chiêu Vân nghe thấy lời này liền quay đầu nhìn về phía Sigmund, khi nhìn sang, tim của Sigmund đập hai nhịp, xương cụt nhất thời tê dại.

Hắn nhấn cổ họng và nói: "Tôi xin lỗi."

{Aha, đây không phải tức muốn học máu, không chiếm được liền chửi ầm lên?}

{Bộ trưởng xem xét lại!}

{Mà tôi không nhầm đâu, em ấy trông có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra hehe. (Vợ đừng đánh anh!)}

Lâm Chiêu hiêu Vân trở lại trên giường một lúc trước khi Slater và Sigmund lần lượt đi ra khỏi phòng tắm, khi Slater đi ngang qua đầu giường cậu, hắn để lại một câu: "Ngủ sớm và giữ tinh thần thoải mái."

"Hừm..." Khi Lâm Chiêu Vân đang lau nước mắt trên mặt, Sigmund lúc này mới đi ra và dừng lại bên giường cậu vài giây, khi Lâm Chiêu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, hắn tặc lưỡi và bỏ đi.

Lâm Chiêu Vân:?

Cậu phàn nàn với 886: Tôi thật phiền phức với hắn.

886 lặp lại: [Đúng, tên xấu xa!.]

Tại sao Lâm Chiêu Vân lại cảm thấy 886 giống như nói cho có lệ?

Khóc nhiều cũng mệt mỏi, nửa đêm mới dịu đi, cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ rất sâu.

...

Chiều hôm sau trời rất nóng và ngột ngạt, mọi người trong phòng đều cởi trần.

Slater không có ở trong ký túc xá, Anthony đang tại sàn nhà làm động tác gập người, trên cánh tay, mũi cùng trán đều là nóng ẩm vết mồ hôi, tiếng thở dốc nặng nền quanh quẩn trong không gian.

Ngược lại, Sigmund nóng bức khó chịu, đi đi lại lại trong phòng, Lâm Chiêu Vân đang cúi đầu đọc sách với hai cái chân gầy guộc trắng nõn bắt chéo, Sigmund bất giác liếc nhìn, càng trở nên cáu kỉnh.

Mấy hôm nay không biết là do thời tiết quá nóng hay sao mà cáu kỉnh đến hoảng.

"Đang xem cái gì vậy?" Anthony từ phòng tắm đi ra với chiếc khăn quấn quanh cổ sau khi tắm xong.

Trên người vẫn còn hơi nóng, khi đến gần Lâm Chiêu Vân, vành tai cậu bị huân nóng phấn phấn hồng hồng.

Thứ cậu đang đọc là một cuốn truyện cổ tích, Lâm Chiêu Vân chưa từng đọc trước đây, vì vậy cậu đọc nó một cách thích thú.

"Cuốn sách này tôi thậm chí có thể ghi nhớ nội dung của nó, cậu còn có thể đọc nó hăng say như vậy?" Anthony quay đầu lại liền ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ trên cơ thể của Lâm Chiêu Vân.

Lâm Chiêu Vân cũng quay đầu sang một bên, Anthony cúi xuống gần đến nỗi môi hắn ta như cọ vào mặt đối phương.

"Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi sao?" Anthony nắm lấy cằm Lâm Chiêu Vân, ngón tay cái khẽ ấn lên môi dưới, đầu ngón tay mềm đến khó chịu.

Lâm Chiêu Vân ban đầu đã bình tĩnh lại, nhưng sau khi được hắn nhắc nhở, cậu lại nhớ ra và mím môi để tránh bức xúc.

Anthony hơi che mí mắt, thô bạo véo má, làm môi cậu hé ra.

Đầu lưỡi vẫn có chút không rút lại kịp

Nhưng chỉ là trong chốc lát, liền bị cậu cấp tốc xoay người đi, Anthony vẫn miễn cưỡng dùng sức.

"Đau......"

"Đừng trốn tôi." Anthony nói với Lâm Chiêu Vân.

Lâm Chiêu Vân còn sợ hắn, cho nên dùng mu bàn tay lau đi vết bẩn trên khóe môi, sau đó cúi đầu mơ hồ đáp: "Ừm..."

"Tôi không có đọc qua, khi còn bé rất ít đọc truyện cổ tích..."

Thấy Lâm Chiêu Vân sẵn sàng giao tiếp bình thường với mình, Anthony bình tĩnh lại một chút và vươn vai lên, sự khác biệt về hình thể khá rõ ràng.

[ĐM-Edit] Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La TràngWhere stories live. Discover now