Chương 29: Còn sống ắt ở bên, nếu chết nhớ cả đời

335 13 0
                                    

Tác giả: Hạnh Tử Phì Thời | Dịch: Hạ Chí

Tôi sống lại được gần một năm, tôi không biết khi nào thì mình lại chết.

Tôi lo lắng khôn nguôi lỡ một ngày nào đó mình lại lìa đời, để không còn gì nuối tiếc, tôi về núi thăm lão đầu.

Đêm trước khi đi, tôi và Cố Tử An ăn tối xong thấy trăng đẹp quá nên đi dạo trong sân.

Đi một lúc, người phía sau bỗng gọi: "Khuynh Từ, ta muốn đi cùng nàng."

Dưới ánh trăng, người tôi khựng lại, xoay người nhìn hắn.

Hắn đứng trong sân, bờ môi mím lại rất đỗi cương quyết nhưng không mất đi nét mềm mại. Sống mũi cao thẳng, đường nét anh tuấn giúp gương mặt càng thêm điển trai.

Tôi hồi hộp, "Huynh nói gì cơ?"

Ánh mắt Cố Tử An nhìn tôi sáng lấp lánh như vầng trăng trên mặt hồ. Hắn lấy thư cầu hôn đã ngả vàng ra khỏi ngực áo, hứa hẹn chân thành:

"Ta muốn lấy nàng làm vợ, không ràng buộc nàng, không nhốt nàng trong sân nhà... Nàng vẫn là Tống Khuynh Từ của trước đây, và cũng là phu nhân của ta."

Hắn nói: "Nàng cứ việc làm bất cứ điều gì nàng muốn. Bất kể nàng đi đâu, ta cũng đi cùng nàng."

Trái tim của tôi giật thót, bàn chân như bị ghim vào đất, không cất bước nổi. Cuối cùng, tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn vào mắt hắn, buồn bã nói:

"Cố Tử An, huynh biết mà, ta có thể biến mất bất cứ lúc nào. Huynh không sợ ta..."

Chết tiệt, tôi không nói tiếp được nữa, nước mắt rơi rồi!

Không phải là tôi không biết tấm lòng của hắn, làm sao mà tôi không biết được chứ. Không chỉ là mười năm cô quạnh bầu bạn với một ngôi mộ, mà còn là nỗi lòng dù cực kỳ ghét kết giao với người trong kinh thành, lại vẫn một lòng muốn lật lại bản án cho tôi.

Tôi biết tất cả.

Sinh thời, tôi luôn cho rằng mình chí lớn chưa thành nên cứ né tránh. Hôm nay tôi không còn khăng khăng chí cả, nhưng lại ở trong tình thế éo le khi là xác chết sống lại.

Nếu như tôi vẫn được sống tiếp... mục tiêu sống của tôi không phải trở thành Tể tướng nữa.

Tôi muốn về Nhạn Sơn thăm sư phụ.

Tôi muốn trở thành phu tử dạy ở trường học dành cho nữ mới xây dựng tháng chín năm nay.

Bởi vì tôi đã biết, quyền lực chỉ là một cách để thực hiện lý tưởng.

Tôi dốc sức tỏa sáng trong triều đình, chẳng thà đào tạo ra nhiều học sinh cùng tỏa sáng.

Tôi sẽ cho mình cơ hội ở bên người mình yêu, tôi muốn ở bên Cố Tử An...

Nhưng tiền đề cho tất cả là tôi phải sống.

Trời ạ, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau.

Tôi ngẩng mặt lau nước mắt, hắn giẫm lên lá rụng tiến về phía tôi.

Cố Tử An cầm lấy bàn tay mà tôi đang che mắt, "Khuynh Từ, như ta đã từng nói, kết tóc thành phu thê, ân ái không nghi ngờ, còn sống ắt ở bên, nếu chết nhớ cả đời..."

(Dịch) Tướng quân lại đào mộ tôi rồi - Hạnh Tử Phì ThờiWhere stories live. Discover now