Chương 28: Chúng tôi không vô hình.

1.8K 246 143
                                    

Các country humans lượt đều hỏi cụ Vizantion và nhận lại những câu trả lời rất ba chấm. Chỉ còn lại vài người chưa hỏi vì bọn họ đang bận nghĩ ra câu gì để hỏi cho đúng cho câu trả lời của cụ bớt thô và dơ lại.

Từ khi đôi mắt của America biến thành màu đen và hiện tại dù hắn có đeo kính râm hay không thì vẫn thấy đám hồn ma bay lơ lửng kia.

America chán nản nhìn những người khác xì xào bàn tán xem nên hỏi câu gì tiếp theo. UK và China cũng bị lôi vào vụ bàn tán theo, cả hai cố gắng thoát khỏi nơi này để giữ vẻ thanh lịch của mình và cũng như khỏi phải nghe những lời thô tục phát ra từ cái miệng ngây ngô của cụ kia.

Rất tiếc cả hai không được may mắn như America vì cả hai đều bị France và Japan một bên giữ lại, ngăn chặn cuộc tẩu thoát của hai người.

Còn đám hồn ma kia thì bu lại chỗ cụ Vizantion để tiếp thêm những cách trả lời cực kì thô cho đối phương. Vì với đám hồn ma quan niệm rằng bản thân đã bị thì người khác cũng bị kể cả con trai hay cháu ruột cũng phải bị.

Trong khi bọn họ đăng hăng hái bàn tán thì cánh cửa phòng thí mở ra. Russia bước vào với hai ly cà phê và một bịch đựng gì đó. Anh thấy những người kia không chú ý đến mình liền đến gần America, đưa cho hắn một ly cà phê.

America nhận lấy và ậm ừ cảm ơn Russia và nhấp một ngụm.

"Cậu pha à?"

"Chứ ngươi nghĩ ai pha?"

"Ừ... ngon lắm. Mà cái bịch cậu đang cầm đựng gì vậy?"_ America gật đầu và dùng tay còn lại chỉ vào cái bịch mà Russia đang cầm mà hỏi.

"Đó là hai cái bánh bao dành cho cụ. Dù gì cụ cũng nhịn đói từ sáng sớm đến giờ rồi mà."

"Ở đâu mà ông có vậy?"

"Nãy pha cà phê sực nhớ đến chuyện cụ có thể đói nên có ghé qua FAO* xin hai cái bánh bao cho cụ lót dạ."

(P/s: Tên đầy đủ là Food and Agriculture Organization of the United Nations. Tên tiếng Việt là Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên Hợp Quốc)

"Đúng là đứa cháu có hiếu ghê. Cứ tiếp tục phát huy đi rồi đến một ngày cụ sẽ cưng cậu như cưng tôi thôi."

Russia nghe vậy mà không phản bác điều gì vì nó đúng. Anh đang cố gắng từng chút một để làm cháu ngoan của cụ Vizantion. Để mai sau anh khỏi bị cụ truy hỏi như mấy lần trước, giờ nghĩ lại thôi mà cảm thấy đau đầu.

Cả hai đứng bên cạnh nhau, cùng nhau dựa vào tường và uống cà phê trong khi cặp mắt của họ đang dán vào những người khác.

"Có chuyện gì mà họ bàn dữ vậy?"

"Các quốc gia khác đang bàn bạc nên hỏi câu gì để khỏi phải đỡ những câu trả lời thô tục từ cụ và đám hồn ma thì đang tính kế để cụ trả lời thô tục mấy câu hỏi kia."

"....."

"Cậu tốt nhất nên lựa câu hỏi khôn vào. Vì mỗi người một câu nên cậu cũng có phần."

Nếu biết trước việc này thì Russia thà quay lại căn phòng thân thương của mình mà đánh giấc đến chiều rồi sau đó gọi điện cho USA đến đón mình.

Cuộc sống bất ổn của America [Countryhumans] Donde viven las historias. Descúbrelo ahora