i, thu em đến

500 72 0
                                    

1.

"Con không cần khăn quàng cổ mới đâu, chỉ cần mẹ mãi ở bên con thôi!" Isagi Yoichi mỉm cười rạng rỡ tay đan vào tay của mẹ mình, cứ như sợ tuột mất.

Nhưng cái lạnh đầu thu khiến nó buốt óc, chân tay tê rần rần. Isagi không quan tâm điều đó, chỉ cần mẹ ở bên thì nó không quan tâm gì nữa.

Chỉ cần mẹ thôi, Isagi Yoichi không cần gì cả. Con chỉ cần mẹ thôi, mẹ đừng bỏ con lại nhé.

...

Isagi Yoichi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo trong quan tài kia. Nó không khóc, cũng chả nói rằng gì chỉ quỳ ở đó một lúc lâu.

Hôm đó trời đổ mưa, hôm đó Isagi Yoichi mất mẹ. Đôi mắt xanh như biển lặng cô đọng một màu lạnh đến thấu gan. Isagi Yoichi trở thành trẻ mồ côi và được một nhà người Đức "nhận". Và hiện tại không hiểu sao Isagi đồng ý, và nó thấy đó chắc chắn là quyết định ngu ngốc nhất của mình. Chỉ vì được " nhận" chứ không phải "nhận nuôi".

"Con có muốn nhận vào nhà cô không?" Cái giọng nói bằng tiếng Nhật của người nước ngoài lúc nào cũng bập bẹ như đánh vần.

Isagi Yoichi ngẩng đầu, người phụ nữ kia mỉm cười chìa tay ra. Nó mơ màng đưa tay nắm chặt lấy nó để cho người ta dắt đi, cứ ngỡ thấy được chân trời ấy nhưng hóa ra chỉ là một góc cạnh của cái giếng cũ, bám đầy rêu xanh.

Isagi Yoichi khoanh hai tay sau lưng, im lặng không nói lời nào. Người phụ nữ kia đẩy cậu đến trước giới thiệu cậu với đứa con quý tử của mình bằng tiếng Đức.

"Michael, t nay em ấy sẽ làm em trai con."

Kaiser Michael bất ngờ đón nhận việc này khiến cậu ta không thể một lần chấp nhận được. Nhưng chỉ vâng dạ cho mẹ vui lòng, rồi đột nhiên lại nhìn thấy đứa nhỏ kia nắm chặt tay của mẹ mình. Kaiser Michael nhìn Isagi bằng ánh mắt thù địch và nó biết điều đó.

Chỉ có cậu ta mới được nắm tay mẹ thôi, chỉ có cậu ta mới được hưởng hạnh phúc thôi. Thằng ranh con kia còn chẳng xứng đánh bước vào ngôi nhà này, thằng ngoại lai chết tiệt, nó thậm chí còn nắm tay mẹ!

Isagi không biết tiếng Đức nhưng nhìn đôi mắt đầy căm ghét của Kaiser Michael mỗi khi nhìn mình, thì nó biết, chỉ cần mỗi khi Kaiser mở miệng nói chuyện với mình đều là lời không mấy tốt đẹp. Isagi mặc kệ Kaiser, nó chỉ cần mẹ thôi.

2.

Isagi Yoichi bắt đầu học tiếng Đức, ban đầu chỉ hiểu vài câu nhưng về sau có thể nghe viết thông thạo. Isagi rất vui khi nghe hiểu được mọi người nói chuyện, nhưng nói chuyện với Kaiser thì không.

Lời nói thốt ra từ miệng Kaiser không bao giờ tốt đẹp cả và Isagi Yoichi ghét Kaiser. Nó cũng biết Kaiser Michael cũng chả ưa gì mình, Isagi có thể hiểu. Nên nó tự hứa với bản thân mình là không nên ghét Kaiser nữa, ghét nhiều sẽ hận. Mà khi lửa hận bập bùng, chỉ cần nhìn vào mắt nó, mọi người sẽ biết và Isagi Yoichi không muốn "mẹ" buồn.

Thế nên, nó ghét đôi mắt của mình. Tất cả cảm xúc của nó đều hiện lên qua đôi mắt, rất dễ bị mọi người phát hiện cho dù nó không biểu cảm trên khuôn mặt.

[ Kaiisa | Blue Lock] Mùa hoa diên vĩ nởHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin