Chương 5: Giếng cạn

Start from the beginning
                                    

Ở đoạn đường núi chật hẹp còn phải kéo một khúc gỗ đi đường thật sự là đã khó lại càng thêm khó nhưng tốt xấu gì cũng tính là an toàn, không đến mức xảy ra chuyện như hôm trước.

Có vết xe đổ là hai đồng đội đã chết ngày hôm qua, dọc đường đi mọi người đều vô cùng cảnh giác, thẳng đến khi đã rời khỏi đường núi, đến trước cửa nhà người thợ mộc, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Ông lão." Hùng Tất kêu lên, "Chúng tôi đã đem gỗ đưa tới."

Âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt khi xử lý gỗ đằng sau cánh cửa ngừng lại, một lát sau, một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn hiện ra sau cánh cửa, lão thợ mộc chậm rãi đẩy cửa đi ra ngoài, ý bảo họ chuyển gỗ vào trong nhà.

"Ông lão." Hùng Tất duỗi tay lau đi một ít tuyết trắng dính trên mặt, "Chúng tôi đã đem gỗ đưa tới, vậy bây giờ nếu đi cúng bái trong miếu thì cần phải mang những gì?"

Ông lão hít một hơi thuốc từ tẩu thuốc thật dài trên tay, hé miệng phun ra một đợt khói trắng nồng đậm mùi thuốc, ậm ờ nói: "Người sống là được rồi."

Hùng Tất nghe vậy nhíu nhíu mày.

"Nhất định phải đi vào buổi tối." Ông ta nói, "Sau khi trời tối, từng người từng người đi vào miếu, bái xong liền đi ra."

Nguyễn Bạch Khiết nghe thấy cái yêu cầu này thì biểu tình trên mặt xuất hiện một chút thay đổi rất nhỏ. Lâm Thu Thạch vốn cho rằng cô sẽ nói ra điểm bất thường nào đó những cuối cùng cô cái gì cũng không nói, chỉ là vẻ mặt trở nên rất vi diệu nở một nụ cười kỳ quái.

"Nhất định phải từng người đi vào sao?" Hùng Tất dường như cảm thấy yêu cầu này có chút kỳ lạ, "Không thể cùng nhau đi vào sao?"

"Cùng nhau đi vào?" Ông lão cười lạnh một tiếng, "Các người có thể thử xem."

"Cảm ơn ngài." Hùng Tất cũng không tiếp tục hỏi nữa, xoay người cùng mọi người rời khỏi nhà lão thợ mộc.

Lâm Thu Thạch vẫn luôn cảm thấy người này có gì đó quái quái, cậu nói: "Người trong thôn đều sẽ không gạt chúng ta sao?"

"Vẫn sẽ có lừa gạt." Hùng Tất nói, "Nhưng những nhân vật mấu chốt đều sẽ không nói dối, nếu bọn họ cho chúng ta sai manh mối tìm chìa khóa thì chúng ta còn ở đây nỗ lực làm cái gì nữa."

Trực tiếp chờ chết là được rồi.

Lâm Thu Thạch ồ một tiếng.

Sau khi mọi người đem khúc gỗ đưa đến nhà người thợ mộc liền bắt đầu trở về nơi ở, đốt lên một đống lửa để sưởi ấm rồi lại ngồi xuống thảo luận những chuyện sau này.

Giữa chừng Nguyễn Bạch Khiết nói muốn đi WC nên đã đi ra ngoài một chuyến, kết quả nửa ngày rồi cũng chưa thấy trở về.

Lâm Thu Thạch đợi trong chốc lát, thật sự có chút lo lắng cho cô nên cũng đi theo chạy ra ngoài tìm người, kết quả ở trong WC tìm không thấy người. Cậu liền đi khắp nhà tìm qua một lần thế mà lại tìm thấy Nguyễn Bạch Khiết đang ngồi một mình bên cạnh miệng giếng.

Có vẻ như cô đã ngồi bên cạnh miệng giếng này được một lúc rồi, trên người cùng đỉnh đầu đều có tuyết trắng đọng lại. 

[ Edit ] Kính Vạn Hoa Chết ChócWhere stories live. Discover now