Lục Úc Niên mơ hồ tỉnh lại, thể chất yếu ớt khiến anh có chút bất lực, việc thần lực bị lấy đi đối với anh không phải là tổn thương tâm lý nặng nề bằng thể chất. Thứ vốn thuộc về Cố Trạch Ngư, cậu muốn cho ai thì tùy, nhưng khoảng nợ này anh ghi nhớ, khi Cố Trạch Ngư của anh trở về, anh nhất định phải vỗ mông mấy cái cho hả giận.

Anh trở mình muốn với tay lấy ổng biển đựng nước, lại không muốn ảnh hưởng đến vết thương trên ngực, lại một tia máu chảy ra. Những gì Côn nhìn thấy khi hắn bước vào là Lục Úc Niên đang ho ra máu bên giường, và vết máu rơi ra từ khóe miệng anh khiến hắn rất sốc.

"Không có năng lực tự bảo vệ mình, còn muốn cạy mạnh sao? Nhắc tới tên của tôi, người khác còn dám động anh sao?" Từ ngữ mang theo tức giận, hai mắt híp lại, đi tới bên giường nhét ốc biển vào tay Lục Úc Niên. "Làm sao anh có thể nuôi một đứa trẻ trong khi anh đang bị thương, Omega ngu ngốc."

"Ha ha. . . Cậu là Cổ Thần, trước trốn ở trong doanh trại của tôi, hiện tại lại trốn ở Hải tộc, tôi nói ra tên của cậu có ích lợi gì sao?" Lục Úc Niên nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng chịu ẩm ướt. Anh từ từ chống đỡ và ngồi xuống, đối mặt với luồng khí mạnh mẽ của Côn mà không hề sợ hãi.

"Đó là bởi vì ý thức của tôi đã bị tổn hại, lực lượng còn chưa khôi phục..." Côn vừa mới nói được vài câu, liền phát hiện Lục Úc Niên đang dùng ánh mắt hừng hực nhìn mình, lúc này mới ý thức được mình bị Omega này trêu đùa. Hắn khịt mũi lạnh lùng và ngừng nói chuyện với anh.

"Cậu ở bên tôi, tôi có thể bảo vệ cậu cùng Cố Lục Lục... Hải Tộc là kẻ thù không đội trời chung của tôi, cậu không sợ có một ngày nhân lúc cậu không chú ý giết chết tôi sao? " Lục Úc Niên cứ nhìn biểu cảm của Côn, anh hoàn toàn không nói những lời này với vị thần cổ đại, nhưng muốn Cố Trạch Ngư nghe thấy chúng.

"Anh không cần ở trước mặt tôi dùng những thủ đoạn này, con người các anh luôn luôn tự cho mình là đúng." Mặc dù lời nói rất nặng nề, nhưng Côn vẫn đi tới trước mặt Lục Úc Niên,tay bám vào tuyến thể anh cung cấp pheromone alpha cho anh. Vết thương trên ngực Lục Úc Niên từ từ lành lại trong ánh sáng xanh dịu, khi Côn rút tay phải ra, trên trán hắn có một chút mệt mỏi.

"Tôi sẽ nói cho người của Hải tộc không được chạm vào anh, bản thân anh cũng nên thành thật hơn." Côn lạnh lùng nói xong, nhìn thấy Lục Úc Niên cúi đầu suy nghĩ cái gì cũng không có trả lời, ngữ khí toát ra kích thích Omega pheromone có hương vị rượu rum xuất hiện.

Hắn không muốn dây dưa với Lục Úc Niên ở đây nữa, đứng dậy đi vài bước, đột nhiên bị Lục Úc Niên ôm chặt từ phía sau, đôi môi nóng bỏng của anh áp lên miếng dán hạn chế trên tuyến mồ hôi sau cổ của Alpha, và anh xé miếng dán hạn chế xuống.

Căn phòng tràn ngập hương thơm ngọt ngào, Lục Úc Niên thấy rằng suy đoán của mình đã trở thành sự thật, anh ôm eo Cố Trạch Ngư, kéo cậu lại và ngồi trên đùi cậu, cắn nhẹ vào tai Cố Trạch Ngư và nói: "Giả vờ rất giống đó bảo bối, nhưng trở nên thông minh thì không, muốn gạt ai thì gạt, đừng có gạt tôi.

Sau khi Cố Trạch Ngư bị bại lộ, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì hoảng sợ, cậu vặn eo muốn nhảy khỏi người Lục Úc Niên, nhưng cậu không ngờ rằng Lục Úc Niên vừa được thần lực của cậu chữa lành, và sức mạnh của anh đã hồi phục 70% đến 80%, và anh đang ôm chặt lấy Cố Trạch Ngư, thắt lưng không chịu buông ra, nhưng sự cọ xát giữa hai người đã đốt cháy ngọn lửa tình yêu.

"Đừng có mà động đậy, đều cứng cả rồi." Lục Úc Niên thả một tay ra và vỗ mạnh vào mông Cố Trạch Ngư, cuối cùng cũng khiến alpha trong lòng anh bình tĩnh lại. Anh tựa cằm lên vai Cố Trạch Ngư, chóp mũi áp sát tuyến lệ lộ ra ngoài của cậu, hít một hơi thật sâu nói: "Mùi này so với nước biển hết hạn còn thơm hơn nhiều."

"Anh... Anh làm sao biết là... Là em. . . " Cố Trạch Ngư hiển nhiên giả bộ rất giống, ngữ khí cùng thái độ đều rất giống, vừa rồi cũng không có lộ ra bí mật của mình , nhưng cậu lại không ngờ Lục Úc Niên có thể nhìn ra trong nháy mắt.

"Bản năng. Cậu bước vào phòng tôi liền biết đó là cậu." Lục Úc Niên đột nhiên ngẩng đầu lên, xoay Cố Trạch Ngư để nhìn vào mắt anh và nói một cách hung dữ: "Cố Trạch Ngư, nếu cậu đã tự chui đầu vào lười vậy thì chúng ta tính toán một chút."

"Hôn nhân của chúng ta là hôn nhân thương mại, mười hai anh trai của cậu ép tôi lấy cậu, không phải sao?" Thấy cậu muốn trốn, Lục Úc Niên nhéo cằm Cố Trạch Ngư và buộc cậu phải nhìn mình.

"Ừm." Cố Trạch Ngư hốc mắt bắt đầu ẩm ướt, trên mặt lại hiện lên vẻ ủy khuất.

"Cậu vừa ngu lại vừa ngốc, trong doanh trại ngày nào cậu cũng gây rắc rối cho tôi. Trên bàn làm việc của tôi có hàng trăm đơn tố cáo cậu, không sai"

"Hức..." Khóe miệng Cố Trạch Ngư rũ xuống, trong mắt bắt đầu lăn dài nước mắt.

"Lần đầu tiên của chúng ta là bán ép buộc, và Côn nói rằng tôi không xứng đáng với dấu ấn của hắn. Chúng ta cho đến nay chỉ có một dấu ấn tạm thời, điều đó có đúng không?"

"Ừm... nhưng..." Cố Trạch Ngư muốn biện hộ cho mình, nhưng lại bị ánh mắt của Lục Úc Niên làm cho sửng sốt, lại nuốt lời vào trong.

"Cố Lục Lục được tôi mang thai 10 tháng sinh ra. Cậu đã đưa con rời khỏi nhà mà không cân nhắc đến cảm xúc của tôi, phải không?" Lục Úc Niên cảm thấy hơi đau khổ, nhưng anh không thể hiện điều đó trên khuôn mặt chuyện giữa anh và Cố Trạch Ngư nhất định phải nói rõ ràng.

"Em..." Cố Trạch Ngư lại muốn trốn, thậm chí bắt đầu hối hận không nên thiếu kiên nhẫn mà đến gặp Lục Úc Niên, cậu cũng đâu phải là đối thủ của Lục Úc Niên.

"Được rồi, tính toán cậu xong rồi bây giờ đến tôi" Lục Úc Niên cuối cùng không thể chịu đựng được anh ôm cậu, hôn lên trán Cố Trạch Ngư và tiếp tục nói: "Tôi là một Omega rất yếu từ khi còn nhỏ. Sau đó tình cờ gặp nhau, trở nên càng ngày càng mạnh... Tôi vẫn luôn cho rằng Tôi chỉ yêu kẻ mạnh, cho nên khi mới cưới cậu, tôi thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ để cho cậu làm alpha của tôi."

"Nhưng bây giờ thì khác rồi..." Lục Úc Niên trìu mến nói, nhìn chằm chằm Cố Trạch Ngư, thấy trong mắt cậu thoáng qua một tia hoảng sợ.

"Là bởi vì tôi trở nên mạnh hơn..." Tim Cố Trạch Ngư hoảng loạn đập nhanh, lời nói của Bùi Hưu Nhiễm vang vọng bên tai, không biết là Lục Úc Niên thích hắn hay là cổ thần.

"Tiểu Ngư, để cho cái tên Côn đó tiếp tục ngủ đi. Tôi muốn cậu là Cố Trạch Ngư, không phải cổ thần gì đó. Cậu không cần lớn lên, không cần trở nên mạnh hơn, tôi không cần làm tướng quân. Bây giờ, gia đình chúng ta sẽ là một gia đình bình thường. Hãy sống một cuộc sống bình thường..." Lục Úc Niên cúi đầu hôn lấy môi Cố Trạch Ngư, nụ hôn dịu dàng khiến nỗi bất bình của Cố Trạch Ngư biến mất.

"Cố Trạch Ngư, bây giờ anh ra lệnh cho em đánh dấu anh, đánh dấu anh mãi mãi. Anh, Lục Úc Niên, cho phép em trở thành alpha của anh."

[EDIT HOÀN/ĐAM MỸ] Siêu Cấp Đáng Yêu - Hoan Hỉ An NiênWhere stories live. Discover now