Chương 23

2.3K 92 0
                                    

Chương 23 Đôi mắt xanh

Rốt cuộc, Cố Trạch Ngư đã thuyết phục được thần tính rằng chính vì lòng nhân đạo, sự tha thứ và lòng tốt mà Cố Trạch Ngư được sinh ra làm người.

Côn* thực sự không hiểu những cảm xúc này của Cố Trạch Ngư, với tư cách là một vị thần, khả năng nhận thức cảm xúc của con người rất yếu. Hắn thậm chí không cảm thấy buồn vì bất kỳ hành động nào của Lục Úc Niên, bởi vì hắn không quan tâm liệu Lục Úc Niên có yêu hắn hay không.

*Côn: tên vị thần trong thần thức của cá nhỏ, tên đầy đủ là Côn Bằng ( 1 loài cá ở Bắc Minh )

Nhưng Cố Trạch Ngư là Côn khi còn trẻ, từ trước đến giờ hắn vẫn không yêu thích thứ gì. Nhưng sau đó, Côn phát hiện ra rằng thế giới chỉ cần sức mạnh thần thánh mạnh mẽ của hắn để bảo vệ quê hương của họ, và tất cả các khía cạnh của con người đều là những thiếu sót trong mắt thế giới.

Không có gì sai khi thế giới ngưỡng mộ tâm lý mạnh mẽ.

Cũng giống như Lục Úc Niên, tất cả những gì anh cần là một alpha giỏi hơn mình. Anh luôn tức giận khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Cố Trạch Ngư, từ mà anh nói với Cố Trạch Ngư nhiều nhất là "đồ ngốc", anh để một beta lạ gia nhập gia đình mình, anh chưa bao giờ nói lời yêu thương khi dỗ dành Cố Trạch Ngư.

Cố Trạch Ngư ngồi trên giường trong phòng dành cho khách, trên giường chất đầy gấu bông mà Nhện phu nhân đã làm cho cậu sau khi cậu đến doanh trại, cậu không biết Lục Úc Niên đã chuyển tất cả chúng đến phòng khách từ lúc nào. Nhưng cậu hiểu rằng Lục Úc Niên đã không muốn ngủ cùng giường với cậu trong một thời gian dài.

Cậu lục lọi khắp nhà cố gắng tìm một cái túi lớn, vì quyết định rời đi, cậu đã mang tất cả những con gấu bông đi, nhưng khi cậu nhét được 1 nửa, cậu chợt dừng lại và nhìn vào những con gấu bông đã bị vấy bẩn bởi rượu rum Omega. Cố Trạch Ngư hỏi Côn người đã đồng ý với hành động của mình: "Nếu là anh, anh sẽ không lấy những thứ này đi?"

Côn nhàn nhạt nói: "Đều là rác rưởi."

Cố Trạch Ngư lấy từng con gấu bông ra, đặt chúng thành một hàng trên giường, đắp chăn lên, trèo lên hôn lên má từng con búp bê, chán nản nói: "Khi nào tôi mới có thể lớn lên giống như anh?"

Côn toát ra một tia ý thức, từ đầu ngón tay chảy ra một dòng ấm áp, như thể đang dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Cố Trạch Ngư, vỗ vỗ lưng của cậu, nói: "Tôi trước khi chìm vào giấc ngủ nguyện vọng lớn nhất chính là không lớn lên và muốn trở thành một đứa trẻ như cậu."

Cố Trạch Ngư ngáp một cái, mí mắt rũ xuống lộ ra vẻ mệt mỏi, Côn hơi quay đầu nhìn cậu rõ ràng là đau lòng mà giãy giụa, "Ngủ trước đi, mở mắt ra chúng ta về nhà."

Sau khi con cá nhỏ chìm vào giấc ngủ sâu, khi Cố Trạch Ngư mở mắt ra lần nữa, đôi mắt màu nâu đã biến thành đôi mắt màu xanh lam. Hắn uyển chuyển đi ra khỏi phòng khách, khi đi ngang qua phòng Omega, nhịn không được muốn đập phá cả nhà, hắn thả ra kết giới chặn cửa lại, lạnh lùng liếc mắt một cái mới rời đi, lẩm bẩm nói: "Omega của ai không biết tốt xấu."

[EDIT HOÀN/ĐAM MỸ] Siêu Cấp Đáng Yêu - Hoan Hỉ An NiênWhere stories live. Discover now