Chương 6: Ta có tên

5.5K 682 55
                                    

Editor giải thích một chút về cách xưng hô của bé thụ và anh công:

- thụ giai đoạn này chưa yêu anh công mà chỉ có đồng cảm, thích diễn ngoài nóng trong lạnh nên đổi xưng hô từ "ta – ngươi" sang "ta – chàng"

- Anh công thì yêu người ta thút gan thúi ruột nhưng lại quá tự ti, thích diễn ngoài lạnh trong nóng nên vẫn xưng hô "ta – ngươi", chờ ngày hai người chính thức yêu đương thì editor sẽ đổi lại.

Chương 6: Ta có tên

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cười nhẹ nói: "Ta có nấu cháo, Tiểu Phi vừa ăn rồi, chàng cũng ăn đi."

Tần Di vốn dĩ đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng khi Thẩm Thanh Đường nói đến hai từ 'Tiểu Phi', lông mày của hắn giật giật mấy cái, thoáng có vẻ không vui.

Thẩm Thanh Đường không phát hiện ra sự thay đổi không đáng kể này, nghĩ đến sự chuẩn bị của mình, cậu lại nói: "Ta đi lấy chút đồ, chàng ăn trước đi, đừng để bị đói."

Tần Di nhàn nhạt nói: "Ừ."

Giọng điệu có chút không vui.

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, nhưng khi liếc nhìn Tần Di, cậu phát hiện ánh mắt của Tần Di rất bình tĩnh, cảm thấy có lẽ mình đa nghi rồi, liền cười cười, yên tâm rời đi.

Sau khi Thẩm Thanh Đường rời đi, bầu không khí trong sảnh chính hoàn toàn trầm xuống.

Mộ Phi nhìn Tần Di đi tới với vẻ mặt lạnh lùng, ngồi xuống bàn, y theo bản năng mà run lên, sau đó thấp giọng áy náy mà giải thích: "Tần đại ca, cháo này ăn ngon quá, hôm nay ta hơi mệt, nên là... ăn nhiều hơn một chút."

Tần Di múc cho mình một bát cháo và bắt đầu ăn một cách bình tĩnh, như thể hắn không nghe thấy Mộ Phi nói gì.

Mộ Phi biết Tần Di tức giận thiệt rồi, y khóc không ra nước mắt.

Nhưng y cũng biết, hành vi của mình không đúng, cháo Thẩm Thanh Đường nấu cho Tần Di, mời y ăn, vậy mà y lại ăn nhiều như thế! Y thực sự có lỗi với Tần Di mà.

Mộ Phi dằn vặt trong lòng, run rẩy sắp xếp lại lời nói, muốn xin lỗi Tần Di.

Thẩm Thanh Đường đã trở lại.

Cậu đang nâng một chiếc lá sen lớn, trên mặt tươi cười chậm rãi đi tới.

Đi đến bàn ăn, Thẩm Thanh Đường đặt lá sen xuống, mở ra, bên trong đựng hai ống trúc cháy đen nhưng tỏa ra mùi thịt thơm ngon.

Mộ Phi nhìn thấy ống trúc, ngửi thấy mùi thơm, lập tức quên sạch mọi thứ, mở to hai mắt tò mò hỏi: "Thẩm ca, đây là gì thế?"

Thẩm Thanh Đường khẽ cười: "Cơm ống trúc."

Mộ Phi ánh mắt thèm thuồng, sắp chảy nước miếng.

Thẩm Thanh Đường liếc y một cái, có chút buồn cười, nhưng lại nói: "Cái này để dành cho ta và Tần đại ca của đệ. Đệ ăn nhiều cháo như vậy rồi, không thể ăn nữa, coi chừng bội thực."

Mộ Phi: ...

"Thôi vậy." Mặc dù Mộ Phi có chút không cam lòng, nhưng y cũng không ngốc, tuyệt đối không dám đi giành đồ của Tần Di.

(Hoàn)Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản DiệnWhere stories live. Discover now