Chương 58

8.7K 827 71
                                    

"Vì Người ở bên con."


"Soàn soạt."

Luồng sóng âm ấy hình như đang dấy lên một dải gợn sóng trong không khí. Chốc sau An Chiết mới vỡ lẽ rằng nó không xác định vị trí dựa vào đôi mắt, mà là dựa vào âm thanh.

Một loạt chiếc chân rục rịch, toan đi đến bên này.

"Phằng!"

Tiếng súng vang rền giữa khoảng trời đêm, có gió sượt qua cạnh chỗ An Chiết – Lục Phong trèo lên mỏm đá cao ngất, anh nổ phát súng đầu tiên bằng tốc độ khó lòng mường tượng nổi.

Thanh âm soàn soạt ngừng bặt. Đồng tử mọc trên thân nó chậm rãi dời sang, tiếng gầm ngắc ngứ nặng trình trịch vọng tới, ắt hẳn mụn mủ đã trướng đầy trong khí quản nó rồi, An Chiết nghĩ bụng.

Phát súng thứ hai nhắm vào mé phải của một con mắt.

Tiếng hộc rống hăng hơn, An Chiết bất chợt mở to mắt.

Máu.

Máu màu đỏ hoét tung xối từ lỗ thủng trên đồng tử... Nói đúng hơn thì không phải tung xối, mà là phụt tóe.

Lục Phong bồi liên tiếp mấy phát, lỗ thủng dần lở loét toang hoác, máu loãng phun ra từ nơi đó giống hệt suối nguồn, tiếng gào tướng của con quái vật bị phóng đại vô số lần, An Chiết ngẩng đầu nhìn Lục Phong, thấy ánh mắt anh tỉnh táo vô ngần, dường như hết thảy đều nằm trong sự dự đoán.

Cậu ngoảnh sang con quái vật nọ – cánh nó vỗ rần rật, nhưng cơ thể quá nặng đâm ra chẳng bay lên nổi. Nó liều mạng xồ về phía trước – tức xồ thẳng tới mỏm đá Lục Phong đang đứng, một tiếng ruỳnh sập tới! Đá chấn động, bụi bặm và sỏi cát rơi lộp độp cùng lúc, Lục Phong đứng trên đó lại không chao đảo tẹo nào. Anh rủ mắt nhìn xuống đống thịt to tướng phía dưới.

Động tác đâm sầm vào đá khiến tốc độ chảy máu ở nó nhanh hơn, nom cứ hệt một túi nước bị bung nắp, An Chiết chứng kiến cảnh tượng hết sức kinh hoàng này, cậu ngờ rằng cơ thể của con quái vật nọ vốn tạo thành từ vô số chất lỏng.

Âm thanh ấy dần lịm đi sau lần thụi thứ mười, vóc dáng khổng lồ của nó tức thì ngã vật ra đất.

Những thứ chảy ra từ lỗ thủng không chỉ có mỗi máu tươi mà còn có khối mô lẫn các nội tạng kì quặc, tim và phổi hợp thành một – nó túa ồng ộc ở trạng thái bán rắn, mùi tanh khẳn hết sức khó tả lan tỏa khắp chung quanh. Dẫu cho là quái vật tít dưới Vực Thẳm, thì nội tạng trong người cũng chẳng có cấu trúc thật khó để hình dung như thế này.

An Chiết:

– ...?

Cậu chưa hiểu mô tê gì sất, cậu ngẩng đầu ngó Lục Phong, Lục Phong thoáng nhướng mày, nhảy xuống chỗ cậu:

– Sao nào?

An Chiết bật thốt:

– ...Chỉ vậy thôi hả?

Lục Phong trả lời:

– Chỉ vậy thôi.

An Chiết nói:

Cây nấm nhỏ - Nhất Thập Tứ Châu [Reup]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ