Chương 22. Cô vẫn ổn, ở đâu cũng được

646 37 8
                                    

—— Cậu ngủ với Tiểu Nhan, dùng hết những thứ này, tuyệt đối ngập tràn cảm giác an toàn.

Từ thời học sinh, Lan Lan đơn giản và thô bạo như vậy, trong lòng nghĩ cái gì sẽ nói cái ấy. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương chỉ giới hạn trong một lần yêu thầm cùng duyên phận thoáng qua như vậy, nhưng đều là người trưởng thành, còn dè dặt làm gì chứ.

Cô ấy nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tiêu Nhược Yên, cười nói: "Lão Nhị, hai cậu tách nhau ra lúc 18 tuổi, là thiếu nữ mới lớn."

Bây giờ thì sao?

Lão Đại nhìn Lan Lan, Lan Lan cong cong khóe môi, giữa lông mày mang theo một tia dụ hoặc: "Hai cậu đã 28 tuổi rồi, bà cô à."

Thật là một lời nhắc nhở nhẫn tâm.

Một tiếng "bà cô" làm cho Tiêu Nhược Yên gần như muốn đi qua túm cổ cô ấy, Lan Lan trở tay phản ứng rất nhanh, nắm lấy cổ tay cô, hai đứa trẻ lớn đầu lại đánh nhau giống như thời trung học.

Thực ra ở một mức độ nào đó, Lão Đại cũng tán đồng với lời nói của Lan Lan.

Cô ấy là người từng trải, sau bao nhiêu năm, cô ấy và chồng cũng có cãi nhau, có lúc ồn ào đến mức túi bụi, tác động đến thân thể, thật sự có thể trực tiếp giải quyết mâu thuẫn. Có câu nói rất hay "vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành", đây chính là chân lý.

Trương Vi nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhược Yên, cười cười, Tiêu Nhược Yên biết hai người bạn là vì tốt cho mình: "Tớ biết, chỉ là... thân thể của Tiểu Nhan..."

Vừa nói đến đây, nụ cười của Lan Lan và Lão Đại biến mất, hai người trầm mặc cúi thấp đầu.

Thời niên thiếu, Tiểu Nhan là ánh nắng tỏa sáng, nàng giống như làn gió xuân của mọi người, ai có chuyện không vui đều tìm nàng trò chuyện.

Một người vui vẻ và bình tĩnh như thế, vậy mà mấy năm nay đã bị tra tấn đến mức tiều tụy như thế.

Nếu như, sự động tâm thời niên thiếu có thể nói là nhất thời, cũng có thể nói là ngắn ngủi, nhưng trải qua mười năm thử thách, tại sao những người nhà luôn miệng nói yêu thương nàng lại làm nàng tổn thương nhiều nhất?

Bởi vì không yên lòng khi rời xa Tiểu Nhan.

Tiêu Nhược Yên gọi vào số điện thoại của một bác sĩ tâm lý mà Lão Đại đã tìm cho cô, trao đổi ngắn gọn.

Bác sĩ tâm lý này là Từ Tiêu Hạc, chị em lớn lên cùng nhau của Lão Đại, lớn hơn họ năm tuổi, rất nổi tiếng trong ngành. Cô ấy rất nghiêm túc nghe Tiêu Nhược Yên nói, suy nghĩ một hồi rồi đưa ra lời khuyên.

—— Bệnh về tâm lý, bất kể loại nào, quá trình hình thành của nó cũng không phải bộc phát trong thời gian ngắn, mà là tích tụ đè nặng theo thời gian, tương tự, muốn chữa trị cho cô ấy, cũng cần thời gian. Theo quan điểm của tôi, tình hình của cô ấy có thể nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì cô ấy thể hiện ra, nhưng cô ấy đã quen chịu đựng một mình trong nhiều năm qua, sợ nói ra làm cô lo lắng.

Theo lời cô nói, hai người đã xa nhau mười năm, chiều không gian tưởng tượng của tưởng tượng và thực tế cũng khác nhau. Theo cô, điều cô ấy tưởng tượng có thể là cô ở thời học sinh, cũng có thể là cảnh tượng cô quay trở về. Nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ trong lòng của cô ấy, "cô" trong giấc mộng đã ở bên cô ấy hơn nửa cuộc đời, thậm chí là cả một đời, cô ấy nhớ cô, nhưng cũng luyến tiếc "cô" kia.

[ BHTT - Edit ] Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng - Diệp SápNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ