Chương 8: Anh ta mặc một bộ quân phục, bên mặt có sẹo

Start from the beginning
                                    

Anh trước giờ chưa từng cho cô bất kỳ thứ gì, đây vẫn là lần đầu tiên, vì thế Phó Niên đặt những tờ tiền đó vào một chiếc hộp nhỏ, sau đó lấy ra số tiền mà bản thân tích góp.

"Tiểu thư, bộ này cũng rất đẹp." Lời khen ngợi của Nguyệt Thiền đã kéo Phó Niên đang ngây người trở về.

Cô nhìn hình ảnh bản thân mặc bộ sườn xám vàng nhạt in hoa phản chiếu trong gương, bên ngoài khoác áo lưới len mỏng. Vải dệt chặt chẽ bao bọc lấy người cô, trước lồi sau vểnh, phát hoạ ra đường cong hoàn mỹ.

Thân hình cô không tính là đầy đặn, hơi gầy một chút, nhưng khi mặc sườn xám lại vừa đẹp, hai chân trắng như ngọc ẩn ẩn lộ ra hai bên tà áo, vô cùng quyến rũ.

Phó Niên không nghĩ tới, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cô đã có thể thích nghi với việc mặc sườn xám. Trước kia cô còn cảm thấy mặc cái miếng vải chật chội đó rất xấu hổ, Nguyệt Thiền ở bên cạnh nóng lòng thúc giục, thật sự không ngoài dự đoán đúng là kinh diễm động lòng người, như hoa như ngọc, tựa tiên nữ hạ phàm.

Cô bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Nguyệt Thiền, nói với nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh: "Tôi lấy cái này."

Lúc hai người lần nữa trở lại cửa lớn của cửa hàng thì trời cũng đã sập tối, không khí xung quanh so với ban nãy càng náo nhiệt hơn. Xe kéo lui tới cùng với đám đông ồn ào, cuộc sống về đêm của Giang Thành mới chính thức bắt đầu.

Hai người ở trên đường Thái Bình Nam không gọi xe kéo mà đi bộ về phía trước một đoạn, qua khỏi các gian hàng bách hóa sẽ nhìn thấy mười mấy quán ăn, bởi vì nằm trên tuyến đường thịnh vượng nhất nên đương nhiên khách khứa sẽ kéo đến nườm nượp.

Một số nhân viên trực tiếp để ghế đẩu ở cửa, có không ít người ngồi đó chờ đợi.

Nguyệt Thiền đi được vài bước mới phát hiện ra người bên cạnh vẫn còn ngừng tại chỗ, cô nhanh chóng quay lại liền thấy tiểu thư nhà mình đang ngẩng đầu nhìn mấy quán cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh trăng bao phủ, ẩn chứa vài phần cô đơn.

Không hiểu vì sao khóe mắt Nguyệt Thiền có chút cay cay: "Tiểu thư, sao chị không nói với cô gia là chị muốn mở quán ăn? Nếu chị nói cho cậu ấy thì không chừng..."

Cô vẫn luôn biết rằng tiểu thư nhà mình muốn mở một quán ăn, thậm chí là từ mười mấy năm về trước đã bắt đầu dành dụm tiền, số tiền tiêu vặt ít ỏi cứ tích góp từ năm này sang năm khác, bằng việc giúp người khác thêu thùa hoặc là làm miếng độn giày, tất cả đều chỉ vì muốn có thể ở bên đường mở một quán ăn thuộc về chính mình.

Nhưng giá cả mặt bằng của các cửa hàng nổi tiếng ở Giang Thành mỗi ngày một đắt, tích góp giống như cô thì phải đến bao giờ đây?

Cô gia ở Giang Thành có nhiều tiền như vậy, cứ tùy tiện bỏ ra một khoản là đã có thể mở vài cái rồi.

"Muốn đạt được ước nguyện thì phải tự mình làm mới có ý nghĩa." Phó Niên thu hồi ánh nhìn hâm mộ, đôi mắt trong veo tràn đầy ánh sáng, giống như đá quý được ngâm trong nước, giọng điệu mang theo chút hưng phấn.

"Chị gom góp cũng gần đủ rồi! Ông chủ cửa hàng bên đường Tây Hoa đã nói cho chị ---"

Lời còn chưa dứt, cô liền nghe thấy tiếng bóp còi, quay đầu nhìn lại, lọt vào mắt cô chính là mấy chiếc ô tô cá nhân màu đen cực kỳ bá đạo. Vẻ ngoài thoạt nhìn rất sang trọng, cô đã từng nhìn thấy qua ở Hoắc gia.

Rõ ràng phía trước còn có mấy người đàn ông mặc áo khoác đen đang băng qua đường, nhưng người trong xe có vẻ như đã mất kiên nhẫn, liên tục ấn còi vài lần. Sau đó nổ máy, một trận tiếng động cơ ô tô rầm rầm vang lên, mặc kệ có va vào người đi đường hay không.

Người dân ở hai bên đường lên tiếng chửi bới, kháo nhau chỉ trỏ bàn tán. Phó Du đang định quay đi thì bỗng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế phụ trong chiếc xe dẫn đầu kia.

Anh ta mặc một bộ quân phục uy nghiêm, hơn phân nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối, nhưng vết sẹo sâu bên sườn mặt vẫn dễ dàng nhìn thấy, từ vành tai kéo dài đến cằm, tạo cho đường nét cương nghị càng thêm rắn rỏi.

Vết sẹo?

Trái tim Phó Niên dao động, cô cầm lòng không đậu mà tiến về phía trước vài bước, miệng nhỏ mấp máy còn chưa kịp nói gì thì chiếc xe đã nghênh ngang rời đi.

"Tiểu thư, chị làm sao vậy?" Nguyệt Thiền nhìn thấy hành vi kỳ lạ của tiểu thư nhà mình liền bước lên hỏi.

"Không có gì, chỉ là chị nhận nhầm người thôi." Phó Niên áp xuống nghi hoặc trong lòng, lắc lắc đầu.

--------------------------------

P/s: Tác giả: Một nam chủ khác đã lên sàn.

[NP - EDIT] THẾ THÂNWhere stories live. Discover now