Phiên Ngoại 8: ZJY x LM - Tuyết đầu mùa

229 28 1
                                    

Cậu nói sẽ chờ Trương Gia Nguyên, nhưng chờ đến khi nào?

Trương Gia Nguyên phải làm gì thì cậu mới chấp nhận hắn?

Sau cùng thì, chẳng có chuẩn mực nào cả, cậu chỉ thụ động tiếp nhận sự ưu ái của Trương Gia Nguyên mà thôi. Có lẽ một ngày nào đó, Trương Gia Nguyên sẽ cảm thấy chán nản khi theo đuổi một người mà không được hồi đáp, lúc ấy hắn sẽ vẫy tay và nói hắn bỏ cuộc.

Liệu có một ngày như thế thì cậu có hối hận hay không? Hay cậu sẽ chỉ thở phào nhẹ nhõm và cảm tạ trời đất vì chính mình đã có thể ngăn chặn được mất mát sau này?

Trong 30 giây chạm môi với Trương Gia Nguyên, vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu Lâm Mặc.

Lông mi của cậu run rẩy, khép hờ mắt. Cậu muốn liếc thử một cái nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Trương Gia Nguyên. Lâm Mặc kinh ngạc đến mức lùi lại phía sau, bốn cánh môi tách ra, không khí gượng gạo cũng giảm được đôi chút.

Điên rồ.

Cậu chỉ mới uống một chút rượu thôi mà, vậy mà hắn đã muốn hôn rồi?

Lâm Mặc xoa xoa thái dương, thở dài, lén lút quyết tâm phải tập uống rượu thật tốt trong tương lai mới được.

"Chúng ta..." Trương Gia Nguyên tiến tới gần hơn.

Cậu tránh đi ánh mắt nghi ngờ và chờ đợi của Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc ngẩng đầu lên, ra dấu dừng lại.

"Xin lỗi, tôi hơi say."

"Cứ coi như không có chuyện gì đi."

Lâm Mặc biết là nói ra như vậy sẽ rất là khốn nạn. Lúc còn đi học, một nụ hôn giữa hai người tương đương với việc xác nhận quan hệ. Nhưng, lúc này đây, cả hai đều đã trưởng thành, và đó sẽ không chỉ dừng lại ở một nụ hôn với đôi môi nồng nặc mùi cồn được.

Vì vậy, cậu mặc kệ lương tâm cắn rứt, đẩy Trương Gia Nguyên ra khỏi nhà của mình. Năm phút sau, Lâm Mặc mới nhận ra áo khoác của hắn vẫn còn bứt trên sofa ở phòng khách, chưa có lấy đi.

Cậu sửng sốt, bây giờ đang là mùa đông, hôm nay lại còn có tuyết đầu mùa. Trương Gia Nguyên mua rượu sang để tổ chức ngày tuyết đầu mùa với cậu, vậy mà cậu lại không thương tiếc đá hắn ra khỏi nhà.

Lâm Mặc cầm áo của Trương Gia Nguyên lên, nhanh chóng mang giày rồi đuổi theo. Cậu chạy xuống lầu của chung cư, nhưng chẳng có ai cả. Chỉ có một mảng tuyết lớn, không có dấu chân.

Bông tuyết rơi trên tóc của Lâm Mặc, một trận gió lạnh thổi qua, cậu nhớ hắn chỉ mặc một cái áo len duy nhất.

Lạnh quá.

Trương Gia Nguyên rời đi còn lạnh hơn.

Lâm Mặc mặc áo khoác của Trương Gia Nguyên, không vội về nhà. Cậu tìm một cái ghế ở dưới sân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn phía đối diện.

Có lẽ nó đã bị hỏng, ánh sáng của nó rất yếu. Lâm Mặc nhìn ngọn đèn, chợt nhớ lại khoảnh khắc cậu lần đầu tiên rơi vào tình yêu với Trương Gia Nguyên. Trong hành lang của trường học, cũng dưới ngọn đèn mờ ảo thế này, Trương Gia Nguyên quay đầu lại tìm cậu giữa đám đông, mỉm cười.

[INTO1] [Edit] Chuyển giao yêu thươngWhere stories live. Discover now