Chương 13

366 43 0
                                    

Con người sinh ra với lòng tham vô đáy.

Cậu muốn tiền tài danh vọng địa vị.

Còn anh lại muốn tình yêu của cậu.

Đã gọi là tham lam thì mọi thứ đều như nhau cả.

.

Yoongi tỉnh dậy theo giấc của mình. Anh phát hiện người kia vẫn đang ngủ, đôi tay vẫn ôm lấy người anh, mang tất cả vùi vào trong lòng.

Bất quá mọi chuyện sẽ như vậy mãi.

Yoongi suy nghĩ một lúc rồi quyết định rời đi. Từ lúc mới về, quản gia đã nói rằng Taehyung không thích người khác ở phòng cậu. Vậy nên Yoongi tốt hơn nên đi khỏi trước khi cậu tỉnh dậy và sinh khí.

Anh nhẹ nhàng trườn người xuống, thoát khỏi vòng tay của người nọ. Yoongi cẩn thận nhất để không đánh thức cậu.

Vừa bước một chân xuống giường thì có một cánh tay kéo ngược anh trở lại.

Taehyung đưa mắt nhìn anh.

"Ngày xưa anh đều không rời giường trước khi tôi tỉnh."

"Tôi sợ cậu hối hận về chuyện xảy ra tối qua. Cậu đã nói chúng ta không nên làm việc đấy."

"Tôi không hối hận."

Yoongi giọng tràn đầy sự buồn bã. "Taehyung, cậu thật khó hiểu. Cậu không chấp nhận tôi nhưng lại không cho tôi đi."

"Tôi đã hứa với anh sẽ chăm sóc và bảo vệ cho anh. Để anh ra ngoài, tôi không yên tâm."

"Nhưng mà Jungkook cậu ý..."

Taehyung cắt ngang lời anh. "Đừng! Nhắc đến tên hắn ta, nếu như anh không muốn hắn xảy ra chuyện gì. Tôi sẽ không nể vì hắn là anh họ của tôi đâu."

Yoongi bị Taehyung dọa đến sợ không nói được lời nào. Anh tự nhiện lại thấy lo cho Jungkook thật sự, Taehyung trước giờ không phải người hay nói đùa. Nếu Jungkook vì anh mà liên lụy thì anh sẽ rất cắn dứt lương tâm.

Taehyung kéo thấp người anh xuống, hôn vào cổ người kia.

"Yoongi, nhớ việc tôi đã nói hôm qua."

Suy nghĩ của Taehyung đúng là trời mới hiểu được. Anh thấy cậu lúc này mâu thuẫn cực kì. Miệng nói là không có tình cảm với anh, thậm chí còn làm mọi thứ để vùi dập đi nó, vậy mà lại cố giữ anh bên cạnh mình. Bắt buộc không được cùng người khác, còn chẳng được mở mồm nhắc đến tên họ.

Nhưng mà có kể cả như vậy, Yoongi vẫn yêu cậu như thế. Cái tính chiếm hữu kì quặc của cậu đều làm anh mềm lòng. Ngay từ lúc cậu bảo anh chỉ thuộc một mình cậu, rằng cậu sẽ không để anh rời đi, Yoongi lại thấy trong sự khó hiểu có một chút ấm áp. Tệ thật, cậu cứ làm anh như vậy.

Taehyung đến chiều có việc ra ngoài, Yoongi thấy vậy liền gọi cho Jungkook.

"Alo."

"Yoongi?"

"Đúng rồi, mình này."

"Cậu không sao chứ?"

"Mình ổn. Sao vậy?"

Hòn Đảo Nên Lãng QuênWhere stories live. Discover now