71

954 123 4
                                    

Park Jongseong cúp điện thoại, ngồi thừ người ở đó, nhìn có vẻ cực kì bình tĩnh.

Lúc nhận điện thoại Park Jongseong cứ cho rằng đợi đến lúc cúp máy nhất định anh sẽ đập nát cái điện thoại này ra, sẽ nổi điên để giải tỏa cơn tức, nhưng câu nói cuối cùng của Lee Heeseung đã đảo lộn hoàn toàn mọi kế hoạch của anh.

Thế nên, giờ anh chẳng làm gì cả.

Rõ ràng trong lòng đang có một ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực nhưng Park Jongseong lại bình tĩnh đến kì lạ.

Người mà Lee Heeseung yêu đó chính là Yang Jungwon, hai người đã quen nhau từ lúc còn ở bên Mĩ.

Park Jongseong đã nói dối chính người bạn tốt nhất của mình, nói rằng anh không biết Yang Jungwon.

Anh biết, như thế là không đúng.

Nhưng mà, tại sao anh lại phải nói điều đó với Lee Heeseung chứ?

Nói ra rồi để cậu ta đến cướp Yang Jungwon đi à?

Buồn cười thật... Anh sẽ không bao giờ làm cái loại chuyện ngu xuẩn như thế này.

Park Jongseong cực kì tự phụ, lại bá đạo, không những thế còn là một người bất kể thủ đoạn, nhưng ở trước mặt Yang Jungwon anh lại là một tên vô lại, anh chỉ như vậy đối với một mình cậu mà thôi.

Nhưng đối với những người khác, cho dù có là bạn bè đi chăng nữa, lúc cần phải tính kế nhau, thì không thiếu một thủ đoạn nào cả.

Park Jongseong đã coi trọng cái gì thì anh nhất định phải nắm thật chặt trong tay mình, người khác muốn cướp cũng đừng hòng cướp được.

Về điểm này anh và Yang Jungwon rất giống nhau ---- đồ của tôi, anh đừng có giành với tôi.

Nguyên tắc của anh là: Tôi biết lừa cậu là không đúng, nhưng tôi chẳng cảm thấy áy náy gì hết, nhượng bộ đồng nghĩa với việc chắp hai tay nhường cậu ấy cho đối phương.

Yang Jungwon chỉ có một, cậu thích cậu ấy, nhưng tôi cũng thích cậu ấy. Tôi chẳng có lý do gì để nhường cậu ấy cho cậu cả, dù cậu có là bạn tôi.

Nhưng, giờ anh đang phải đối mặt với một sự thật là, người bạn tốt nhất của anh, hiện đang...muốn tranh giành với anh.

Ánh mắt của Park Jongseong trở nên sắc bén: “Yang Jungwon, rốt cuộc sức hấp dẫn của cậu lớn đến mức nào mà ngay cả Lee Heeseung cũng bị cậu mê hoặc?’

Park Jongseong nhấc điện thoại nội bộ ở trên bàn lên: “Vào đây.”

Jun nhanh chóng gõ cửa bước vào, vừa vào phòng cậu đã cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó là lạ.

Tuy nhìn Park Jongseong có vẻ rất bình thường nhưng không khí xung quanh anh lại rất bất ổn, vừa bước vào Jun đã cảm giác dường như tóc gáy đang dựng đứng hết cả lên, tín hiệu của sự nguy hiểm.

Jun ngoan ngoãn: “Park tổng.”

Park Jongseong từ từ cầm một tập tài liệu rất dày lên, đột nhiên ném thẳng vào người Jun: “Tôi bảo cậu điều tra tư liệu trong ba năm ở Mĩ của Yang Jungwon, tại sao lại không tra ra Lee Heeseung và cậu ta quen biết nhau?”

[Jaywon] Mê hoặc cấm kị Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ