Chương 59. Chịu trách nhiệm đê.

826 158 21
                                    

Chuyện là ngày hôm qua tôi mới phạm vào một tội lỗi tày trời. Trong cơn phê kể từ lúc bỏ túi máu vào mồm lừa bọn kia. Tôi đã để cho bản năng điều khiển mình mà... Động tay động chân vào thằng nhóc Sanzu. 

Bình thường tôi sẽ không bao giờ để mình trở nên như vậy. Thậm chí tôi còn ý thức được mình đang làm gì khi đầu óc ngà ngà đi bởi men rượu hay chất kích thích nào đó. Tôi không bao giờ để bản thân bị cuốn theo cuộc chơi quá xa. Ý thức được bản thân mình đang ở điểm nào chính là cách tôi sống. Để mà cân bằng mọi thứ và không để cho bất cứ yếu tố nào trội lên làm chủ. Tôi đã tuân thủ theo điều đó từ lâu lắc rồi. Nó chả phải vì điều gì cao cả đâu, mà là kết quả của những vết bầm trong cuộc sống này. 

Tôi luôn nghĩ mình là người có thể làm chủ mọi cuộc chơi, cũng như bản năng. Thật bất cẩn làm sao, lần này tôi đã quá sơ suất. Tôi đã coi thường bản năng nguyên thuỷ của mình quá rồi. Đối với người sói, nhóm máu AB là món đặc sản quý giá. Chỉ cần ngửi thôi đã mê, nếm một lần là mãi mãi không bao giờ quên được. Tôi tuy chỉ là một con sói nửa mùa nhưng vẫn bị thứ hấp dẫn này ảnh hưởng ít nhiều. 

Ừm, tất nhiên nó không phải kiểu thu hút mãnh liệt như mấy ông ma cà rồng trong phim ảnh hay tiểu thuyết (đã bảo là đời không như phim mà). Sự thu hút này với tôi hay thậm chí là bố Aoi nó nhẹ nhàng và thoáng qua hơn. Phản ứng "thèm" chỉ xảy ra khi được tiếp xúc ở một khoảng cách đủ gần...

Ờm... đêm qua tôi đã lỡ đến gần thằng nhỏ quá. Và Sanzu trong mắt tôi lúc đó chả khác gì liều thuốc phiện thơm lừng. Cơ mà tôi không bị hấp dẫn tình dục bởi nó nên đừng có mà mở điện thoại lên gọi FBI. Mọi chuyện không hề đi xa hơn ngoài miếng cháo lưỡi. Thề. 

"Sanzu, chuyện ngày hôm qua, tao xin lỗi vì đã không ngăn mày lại. Rồi... hãy quên hết đi nhá. Đừng suy nghĩ gì về nó hết."

Thằng nhỏ đầu trắng nhà Akashi đang ngồi vắt vẻo trên lan can. Ánh mắt hờ hững, ba phần buồn ngủ, thập phần chán đời hướng về tôi. 

Bất chợt, đôi mày trắng như omo của nó nhíu lại. Biểu tình trên gương mặt mầm non có một chút lạnh lùng cùng bất mãn. Đôi môi còn đang dán băng kín mít hai bên mép bặm lại. Tả có hơi bị lan man quá rồi, túm lại là anh chàng ta đang rất khó chịu đây. 

"Mày ăn cho đã rồi bỏ đi, thứ tồi tệ." Nó trợn mắt với tôi. 

Mày vừa sủa cái lềnh gì thế? 

Tôi phải kiềm chế đưa tay lên ngoáy tai vì nghi ngờ thính giác của mình đây. 

"Ơ hay, mày là đứa khơi mào mà thằng kia." Nó bị gì vậy? Tính đóng vai gái nhà lành mới bị trai hư cưỡng bức à? 

"Tao không biết, mày đã đè tao xuống mà làm chuyện đồi bại ngay chỗ vắng người. Làm bây giờ cả người tao còn đau đây." Thằng ranh nhọn mỏ buộc tội. 

Và thế đ*o nào mà nó lại thổi phồng tình tiết lên như thế? 

"Cái đó là do mày kéo tao ngã xuống. Bớt vô lý đi." Tôi có cảm giác như mọi thứ ngày càng sai sai. 

Chơi với nhau nhiều năm cũng hiểu tính chó của nhau quá rõ. Trừ phi nó đang muốn... 

Tôi, mặt không cảm xúc, tim không rộn ràng quay sang hai bên, rồi tới sau lưng. Ôi thật tình cờ làm sao, những vị khán giả đã vô tình chứng kiến màn kịch ngoài ý muốn này... Là ba nàng tiên nữ bên tổ kỷ luật. Tụi nó ở ngay sau lưng và đang xì xào bàn tán trong lúc gửi cho tôi những ánh nhìn phán xét. Tụi nó đã nghe thấy hết chưa? Và nghe ở đoạn nào? 

Tokyo revengers | Sống Lại Không Phải Để Tạo Nghiệp!Unde poveștirile trăiesc. Descoperă acum