Chương 47. Kí lẹ hộ đi cha!

1K 206 17
                                    

"Thật quý hóa làm sao khi Kuroba chan đích thân đến đây ghé thăm hội học sinh. Em muốn dùng thêm bánh chứ?"  

Kuroba Aoi ngồi khoanh tay trên chiếc ghế sofa trong phòng tiếp khách của trường. Trong lòng bực bội vô cùng bởi cấp lãnh đạo đáng kính không chịu quán triệt công vụ. 

Đây là lần đầu Kuroba đến văn phòng hội học sinh. Lúc mới đến nó có đánh mắt ngó ngàng chung quanh một chút. Quả nhiên căn cứ của boss khác hẳn với con dân, phòng tiếp khách so với nơi đóng đô của tổ kỷ luật cứ như khách sạn 5 sao với nhà khách không đủ chi phí để cung cấp bao cao su. Địa thế tốt, góc nhìn đẹp, phong thuỷ thế hổ ngồi. Nó cũng là căn phòng khang trang nhất của trường tư thục Shuuin. Không người nào là không nhắm vào căn phòng này. Đáng lý ra phòng tiếp khách là dành cho các giáo viên tổ chức các cuộc họp định kỳ, nhưng tiếc là bây giờ nó đã thuộc về hội học sinh. Căn phòng này như trở thành căn cứ của họ. Bất công vậy đấy nhưng chả ai dám ý kiến, thử đi mà ý kiến xem. Bạn sẽ bị vùi dập thê thảm cho coi. 

Trái ngược với đó, văn phòng của tổ kỷ luật lại là khu gần sát khu vực nhà kho phía sau trường. Là nơi mà cực kì ít các học sinh lui đến và thay vào đó là địa bàn tụ tập của đám côn đồ bất lương. Một nơi nguy hiểm phải biết và chính chủ tịch hội học sinh đương nhiệm đã đẩy tổ kỷ luật đến khu vực này. Thứ chó nết gì đâu, dồn ép con người ta đến thế là cùng. 

Và điều khá đen đủi là phòng tổ kỷ luật gần lò đốt rác trường nên ngày nào bạn cũng được hít hỗn hợp khí giúp gia tăng khả năng mắc ung thư. Chưa kể căn phòng quý hóa được trao cho tổ kỷ luật cũng là nơi từng có nhiều người tự tử. Phòng ốc thì ọp ẹp, khuất ánh sáng, địa thế kéo âm hồn tới phá. Không hiểu sao mà anh bạn Kaito kia vẫn bám trụ được ở cái nơi đấy suốt hai năm trời. Kuroba xin bái phục sát nút tự trong tâm can. 

"Hội trưởng, anh có thể giải thích lý do vì sao đơn xin ứng cử vào chức tổ phó tổ kỷ luật của tôi vẫn chưa được phê duyệt không?"

"Ồ, là cái đó hả?" Gã hội trưởng vẫn ung cắt bánh, môi miệng không ngừng nở nụ cười mà Kuroba cho là "thảo mai ói".

Đương nhiệm hội trưởng hội học sinh trường Shuuin: Nakajima Yuki. Học năm ba. Khuôn mặt khá khôi ngô, thông thái nhưng trong mắt Kuroba lại giống con chuột đeo miểng chai đôi. 

Số tại hội trưởng Nakajima lúc nào cũng cười híp mắt nên bị Kuroba so sánh với chuột. Và là chuột cống. 

"Đã một tuần kể từ khi tờ đơn được gửi đến đây." Kuroba chỉ ra. 

"Thật ngại quá." Hội trưởng cười dịu dàng xoa gáy, "Do bữa nay giấy tờ chất đống khá nhiều nên anh vẫn chưa thể đọc đến tờ đơn của Kuroba chan. Thật thất trách quá, xin lỗi em nhé."

"Chà, khổ cho hội trưởng quá nhỉ? Có cần đây làm một liệu trình massage để giúp anh tăng hiệu quả làm việc không?" Kuroba mặt mày lạnh tanh, rất thẳng thừng đốp lại một câu cực kì châm biếm. 

'Y chang mấy mẹ mỗi lần rủ đi chơi là than đau lưng cấp tính.' Nó nghĩ. 

"Chà, cảm ơn ý tốt của em nhé. Nhưng như thế sẽ làm phiền đến em mất." Hội trưởng vẫn treo trên mồm nụ cười giả trân. 

Tokyo revengers | Sống Lại Không Phải Để Tạo Nghiệp!Where stories live. Discover now