Chương 6. Mẹ cho hai đứa nó lên phòng con chơi rồi.

1.6K 300 19
                                    

Đấy, tôi nói mà, né làm gì được hai anh em nó chứ. May mà ở trên trường học khác lớp chứ không tôi bỏ nhà đi bụi luôn.

Chuyện thời xưa với hai đứa nó có đầy. Mặc dù đa số đều là kỉ niệm khó phai màu như chấp niệm của kẻ nào đó níu giữ thế gian dù đã sang thế giới bên kia từ lâu.

Chuyện xảy ra năm cơ thể tôi lên 8.

Đó là chiều thứ bảy yên bình sau buổi tập múa ballet. Đừng hỏi vì sao tôi phải đi tập ballet. Đó là vì thân chủ Aoi muốn và cực kì cuồng bộ môn nghệ thuật này. Thỉnh thoảng tôi nằm mơ thấy Aoi hiện hồn về bảo là chừng nào chưa đạt giải toàn quốc thì tôi sẽ không được nghỉ tập một buổi nào.

Đcm Aoi, em quá đáng với anh vl. Anh mày dân mải võ chứ có phải vũ công chuyên nghiệp đâu. Bộ em không thấy anh đây khóc muốn trôi quần vì phải mặc váy ren dẩy đầm à? Cái bộ môn ballet này nó thốn các khớp xương vãi l** đấy em biết không. Nhất là đầu ngón chân. Đm em, phải biết lượng sức chứ, nếu đã học thì chọn một tuần hai buổi thôi, khi không lại chọn khóa full năm buổi. Hại tôi theo mà muốn tụt mợ nó huyết áp.

Thôi, trở lại vấn đề chính nào. Vừa về đến nhà thì mẹ yêu thông báo tin dữ là hai thằng ranh hàng xóm qua chơi. Và mẹ đã lùa tụi nó lên phòng đợi tôi rồi.

Choang!

Bạn nghe thấy âm thanh gì không? Đó là tiếng trái tim tôi tan vỡ đó.

Mẹ ơi, mẹ nghĩ gì mà để hai con giặc quậy phá nhất xóm vô phòng con gái yêu của mẹ vậy?

Tôi không nói nhiều, liền lập tức chạy thẳng lên phòng với niềm hy vọng nhỏ nhoi là hai đứa kia chưa quậy banh cái phòng tôi lên.

Mở nhẹ nhàng cánh cửa ra với bàn tay run run. Lập tức, đập vào mặt tôi là cái quần lót chấm bi từ tay thằng lớn kia. Vâng, là thẳng vào mặt theo nghĩa đen đấy ạ.

"Ha ha, trúng rồi! " đũy Ran reo lên.

"Ăn may thôi. " thằng em nằm gác chân lên cái gối kê đầu của tôi với vẻ mặt không quan tâm.

Bạn tin được không? Căn phòng gọn gàng ngăn nắp mà tôi luôn trân trọng như châu báu. Thề là tôi chưa từng thấy nó bừa bộn thế này. Ngay cả chuồng heo cũng chưa có cửa để so sánh nữa.

Ôi những con lego hoành tráng giờ đã thành thương binh liệt sĩ vì thiếu đi đầu hoặc tay chân. Ôi bộ xếp hình 1000 miếng giờ đã thành một đống lộn xộn vứt rải rác khắp phòng. Ôi vở bài tập trắng tinh tương đã bị biến thành nguyên liệu gấp máy bay. Ôi poster Messi đã bị trang trí thành chú hề. Ôi làng nước ơi đừng ai ra cản con làm gỏi hai con vịt đực kia. Con phải nhổ trụi lông hai đứa nó thì mới hả dạ.

"Ồ, hai đứa bây qua chơi hả? "

Lúc đó tôi hết sức bình tĩnh và nở nụ cười tươi như hoa hậu đại dương.

"Ờ, phòng mày thích ghê, giờ nó sẽ thành địa bàn của bọn anh. " thằng Ran chạy ra vỗ vai tôi.

Tôi cười với bộ mặt không biến sắc.

"À, ra vậy. "

.....

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi đánh trẻ em. Thề đấy các bạn ạ.

Tokyo revengers | Sống Lại Không Phải Để Tạo Nghiệp!Where stories live. Discover now