Chương 62: Hoàn.

884 60 32
                                    



Mang được em về đến nhà nàng thiếu chút nữa tắt thở, đặt em trên giường ngay ngắn. Nàng thay quần áo cho cả hai xong xuôi thì lấy khăn nhúng nước ấm lau người cho em.

Vòng tay em trên không trung kéo nàng vào lòng ôm chặt, dụi dụi đầu vào cô nàng thì thầm.

- Haiz, cuối cùng cũng có ngày này rồi. (Khánh Vân)

- Ngày gì? (Kim Duyên)

- Ngày có được em làm vợ. (Khánh Vân)

Em tinh nghịch cười cười, xoa xoa lưng nàng hôn lên trán nàng, nàng cũng không có phản kháng, ôm chặt lấy em.

- Miệng của cô dạo này ăn nhiều đường vậy. (Kim Duyên)

- Đều là nhờ em nên mới như vậy đó. (Khánh Vân)

- Cô không có say đúng không? (Kim Duyên)

Em cười, gật gật đầu, dù sao thì mấy ly rượu cũng đâu có làm khó được em. Mà Kỳ Duyên cũng xứng đáng làm diễn viên thật, tửu lượng cô ấy hơn em nhiều, hôm nay uống có mấy ly rượu lại giả vờ say. Lần này thì tội cho chị rồi.

- Không say thì mau đi tắm, người của cô hôi quá toàn mùi rượu. (Kim Duyên)

Em ngơ ngác, nàng rút người ra khỏi tay em. Đứng trên cao nhìn xuống, nàng híp mắt liếc em sau đó bỏ ra khỏi phòng.

- Ơ...(Khánh Vân)

Không dám trái lời, lủi thủi chui vào nhà tắm ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ. Vừa ra khỏi phòng tắm đã nghe một mùi hương thơm phứt. Nàng xuống bếp nấu cho em một chén canh giải rượu, biết là uống rượu sẽ khó chịu, vậy nên nàng cẩn thận bưng vào một chén canh còn nóng bốc khói nghi ngút.

- Mau đến đây uống canh vào, khó chịu nhiều lắm không? (Kim Duyên)

Nàng loay hoay tìm khăn giấy, em ở sau lưng chạy đến ôm chặt nàng trong tay, nước mắt hạnh phúc rơi xuống.

- Sao lại khóc? (Kim Duyên)

Lau đi hàng nước mắt trên mặt em, nàng cười cười.

- Hạnh phúc đó. (Khánh Vân)

Hôn lên môi nàng một cái, em ngoan ngoãn uống canh của nàng nấu.

—————

Sáng hôm sau cô cũng tỉnh dậy, trong cơn đau đầu hành hạ liền ngửi được hương vị quen thuộc. Vẫn chưa tin chắc khứu giác của mình, cô khó khăn mò ra tới bếp.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, liền muốn khóc chạy ào vào hôm chầm lấy chị, rúc vào gáy chị cọ tới cọ lui.

- Làm sao vậy? (Minh Triệu)

Dở khóc dở cười, chị chỉ còn biết hỏi thôi chứ cũng không biết nói gì. Để mặc cho cô ôm chặt lấy mình đến nỗi hít thở không thông.

- Sao về không nói người ta biết, để người ta đi đón mấy người. (Kỳ Duyên)

- Cô uống cho say, tôi cả đêm qua mệt nhọc lắm mới đưa cô vào phòng được đó, uống như vậy mà còn đòi đi đón tôi sao? (Minh Triệu)

HỢP ĐỒNG - BHTT [Triệu x Duyên] [Vân x Duyên] Dove le storie prendono vita. Scoprilo ora