Chương 16

963 89 0
                                    

Chương 16: Huênh hoang ngạo mạn

So sánh với bảng chữa bệnh, suy nghĩ của Tưởng Vân Xuyên dễ đoán hơn nhiều. Mặc dù không biết có đoán đúng không, nhưng giá trị phấn khởi thực sự đã tăng lên nhiều.

Trang Thu Bạch làm xong với quản gia, quay đầu nhìn thoáng qua nhà ăn, Tưởng Vân Xuyên đang ngồi ở đó đọc tin tức, anh nghĩ ngợi rồi cũng cầm một cái cốc đi tới, ngồi đối diện với hắn.

Bởi vì lần ném này hệ thống không đưa ra bất kỳ thông tin dư thừa nào, Trang Thu Bạch chỉ có thể dựa vào suy đoán, hoặc là hỏi thẳng Tưởng Vân Xuyên.

Nhưng mà mới sáng ngày ra, nếu như anh hỏi một cách khó hiểu “Hôm nay anh muốn làm chuyện gì nhất?”

Chắc chắn sẽ khiến Tưởng Vân Xuyên cảm thấy quái lạ.

Bác sĩ Trương đã dặn dò nhiều lần, tốt nhất đừng để bệnh nhân nghi ngờ về người điều trị, từ đó biết được mình là một bệnh nhân. Bởi vì những gì tốt đẹp do thế giới tâm lý tạo nên đều chưa từng có trong cuộc sống hiện thực, nếu như bệnh nhân biết được sự thật này, rất có thể sẽ lựa chọn mãi mãi ở trong thế giới đẹp đẽ hư ảo, không tỉnh lại nữa. Mà kiểu ngủ sau trên ý thức chủ quan này cực kỳ trí mạng, muốn tiến hành điều trị sẽ vô cùng khó khăn.

“Cậu cứ nhìn tôi làm gì?”

“Hả?” Trang Thu Bạch chớp mắt, lúc này mới phát hiện anh bưng cốc cà phê nhìn Tưởng Vân Xuyên một lúc lâu.

“Không có gì, thì là… đang suy nghĩ một vấn đề.”

Tưởng Vân Xuyên nói: “Vấn đề gì?”

“Ừm…” Trang Thu Bạch vốn chỉ thuận miệng bịa một câu, không ngờ Tưởng Vân Xuyên sẽ hỏi tiếp, nảy ra ý tưởng, anh giả vờ bối rối nói: “Tôi có một người bạn…”

“Liêu Văn Kiệt.”

“Sao anh biết?!” Tôi sẽ lấy cậu ta làm ví dụ?

Tưởng Vân Xuyên liếc anh một cái, cảm xúc vốn đang tăng lên lập tức giảm mấy điểm.

Trải qua cú ném lần trước, Trang Thu Bạch phát hiện Tưởng Vân Xuyên có chút thù địch khó hiểu với Liêu Văn Kiệt. Mặc dù ở một số thời điểm sếp Liêu thực sự không đáng tin, nhưng có vẻ như không có nhiều tiếp xúc với Tưởng Vân Xuyên, sự thù địch này từ đâu mà đến?

“Anh ta làm sao?” Tưởng Vân Xuyên uống một ngụm cà phê rồi đặt cốc lên bàn ăn.

“Là thế này.” Trang Thu Bạch cẩn thận thử nói: “Gần đây cậu ta thích một người, nhưng không biết tại sao, mãi không tỏ tình, chỉ yên lặng ở bên và quan tâm cậu ấy. Tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, biết cậu ấy bị ốm thì ngay lập tức vội về từ nơi khác, lén nấu canh ngọt pha mật ong cho cậu ấy, sau khi cậu ấy khỏe còn tặng cậu ấy một đóa hoa rất đẹp.”

“Người cậu nói thật sự là Liêu Văn Kiệt?” Lông mày của Tưởng Vân Xuyên hơi nhướng lên, vẻ mặt không tin.

“Đúng đó.” Trang Thu Bạch bình tĩnh nói.

Tưởng Vân Xuyên của lúc nào không có ấn tượng gì về những chuyện mà Trang Thu Bạch vừa nói. Dù sao sau mỗi lần điều trị thành công dữ liệu trên bảng chữa bệnh đều sẽ về không. Bác sĩ Trương đã nói, làm như vậy để phòng ngừa trí nhớ chân thật của bệnh nhân lọt vào phá hỏng, xét cho cùng việc hồi phục sức khỏe trong những điều kiện khác mà không ảnh hưởng đến người bệnh mới là thành công lớn nhất của hệ thống chữa bệnh. Nhưng trong giai đoạn thí nghiệm cũng vẫn sẽ có một vài người bệnh còn sót lại ký sức của quá trình điều trị sau khi tỉnh dậy, nhẹ thì không phân rõ mơ và hiện thực, nặng thì sẽ xuất hiện một chút vấn đề tâm lý. Nhưng đều là số ít, chỉ cần số liệu về không bình thường, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.

[ĐM/Reup] Phô Mát Cắt Lát - Nhất Cá Mễ BínhWhere stories live. Discover now