Chương 1

4.8K 155 4
                                    

Chương 01: Điều trị thức tỉnh

Nam Vinh Lý có một tòa nhà vẫn chưa xây xong.

Phía nhà đầu tư xảy ra chút chuyện, dẫn đến thiếu hụt tài chính, không có cách nào tiếp tục thi công.

Nhà thầu dẫn theo công nhân đã thanh toán năm tháng tiền lương phủi tay không làm. Tiến độ tiếp theo không thể theo kịp, dừng non nửa năm, liên hệ mấy công ty, dự định bán qua tay.

“Không có tranh chấp nợ nần, lúc ấy mua mảnh này nhờ không ít quan hệ, ngài cũng biết Nam Vinh Lý đắt cỡ nào, nếu đặt giá thầu chắc chắn sẽ còn cao hơn. Chủ yếu tôi cần tiền gấp, không đợi lâu thế được.” Quản lý Mãn ba mươi tuổi, nâng cao bụng bia tròn vo, móc ra một chiếc khăn tay vải trong túi quần tây nhăn nhúm lau mồ hôi.

Tướng mạo của anh ta đen béo, chiếc khăn tay thêu hoa ngọc lan lau qua lau lại trên gương mặt nổi dầu, có vẻ chà đạp đồ vật. Lau xong lại cẩn thận gấp gọn, nói tiếp: “Anh cũng xem bản vẽ rồi, trong thiết kế không có chuyện gì quá lớn, nếu quý công ty không lọt mắt, lại tìm người thiết kế vẽ lại, cụ thể thay đổi như thế nào, tôi sẽ không xen vào.”

Người đứng đối diện quản lý Mã, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đội mũ bảo hộ màu vàng sáng, chắc hẳn chê nóng, ống tay áo xắn hai vòng, lộ ra chiếc đồng hồ làm riêng, nom giá cả không rẻ.

Người này tên là Trang Thu Bạch, là tổng giám công trình của tập đoàn Thành Bang, “Về thiết kế cũng không có vấn đề gì quá lớn, xanh hóa và hệ thống thoát nước cũng vô cùng hợp lý, ánh mắt của anh rất tốt.”

Quản lý Mã cười ngây ngô: “Tôi nào có ánh mắt gì, đều là bà xã nhà tôi nhìn giúp.”

Trang Thu Bạch ngẩn ra, “Mạo muội rồi. Chiếc khăn tay anh vừa dùng, cũng là chị nhà tặng à?”

“Hầy.” Quản lý Mã nói: “Trước kia cô ấy thích thêu thùa, bị ốm cái là chẳng làm được gì cả.”

“Xin lỗi.”

“Không sao không sao.” Quản lý Mã nói; “Mọi người đều biết chuyện. Nếu anh cảm thấy giá cả đắt, tôi sẽ giảm xuống một chút.”

Trang Thu Bạch không khách sáo, mặc dù quản lý Mã có chỗ khó, nhưng giải quyết việc chung, không thể vì tình cảm riêng tư tổn hại lợi ích của công ty, lại an ủi nói: “Chị nhà sẽ không sao đâu, bây giờ công nghệ chữa bệnh đã rất tiên tiến, bất kể bệnh gì, cũng có thể chữa khỏi.”

Quản lý Mã bỏ khăn tay vào trong túi quần, phiền muộn nói: “Chỉ hy vọng vậy thôi.”

Hai người lại nói một vài chi tiết, Trang Thu Bạch vốn định chuyển đến bàn ăn, quản lý Mã nói còn có chút chuyện quan trọng nên anh không cố chấp giữ lại. Nâng tay nhìn đồng hồ, Trang Thu Bạch cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe.

Mấy năm nay thành phố Định Phong phát triển nhanh như bay, càng ngày càng nhiều tòa nhà công nghệ mọc lên, làm R&D[1] làm sáng tạo, kỹ thuật AI[2] ngày càng thành thục, về mặt sinh hoạt cũng nhanh hơn tiện lợi hơn. Nhưng trừ những điều đó ra, hình như không có khác biệt gì lớn so với năm mươi, sáu mươi năm trước, Trang Thu Bạch đã từng đọc một bài báo, trong đó ghi lại hưởng thụ thoải mái của một vài người cao tuổi liên quan đến thành phố tương lai, ô tô biết bay, nhà có thể di chuyển, còn có xây dựng cao tốc trên không để giảm bớt tắc nghẽn giao thông, thậm chí càng muốn di dân ngoài hành tinh, tổ chức thành đoàn thể đến hệ ngân hà du lịch.

[ĐM/Reup] Phô Mát Cắt Lát - Nhất Cá Mễ BínhWhere stories live. Discover now