Chương 26: Cẩu kỷ ngâm Coca

3.1K 382 64
                                    


***Hựa, tui bận cbi đồ GA nên hơi muộn. Btw, thanks mấy bồ góp ý lỗi typo nha***

Tô Dật Thuần thường nghĩ, 21 năm cuộc đời cậu chẳng mấy khi được cảm nhận hai chữ yêu thương.

Người khác sinh ra được cha mẹ nâng niu, có bạn bè, người thân, nhưng cậu thì không.

Cậu không biết cha mình là ai, mẹ cậu không đoái hoài gì đến người con trai này.

Bạn cùng lớp miệt thị cô lập, hàng xóm chanh chua xỉa xói, tất cả những sự đối đãi khắc nghiệt đó ép cậu không thở nổi.

Cậu là bông hồng hư thối, là ngôi sao lẻ loi, là cá mắc cạn trên bờ, là kẻ lưu lạc giữa sa mạc khô cằn.

Kiếp người của cậu bị giày xéo không thương tiếc giống như bộ xếp hình bị lũ trẻ con cáu kỉnh lật đổ, chỉ còn lại những mảnh vỡ tan tác, rời rạc.

Mọi người thường nói, con gái luôn khao khát tình yêu.

Tô Dật Thuần không phải nữ, nhưng cậu cũng như họ, cậu không có lý tưởng gì cao cả mà đàn ông hay có, cậu chỉ muốn yêu và được yêu.

Ra khỏi sân bay đã tới giờ cơm chiều, Thẩm Cầu lái xe, Bùi Thiếu Bạch ngồi ở ghế phụ nói chuyện phiếm với hắn.

Đỗ Hàn Sương ngồi trên ghế sau, trong lòng rối bời.

Với hắn, Bùi Thiếu Bạch là một người quan trọng.

Người này, là người khiến hắn rung động thời còn niên thiếu, là mặt trời nhỏ soi sáng những tháng ngày tăm tối, là người kéo hắn ra khỏi ngày đông giá rét, cho hắn sự ấm áp của mùa xuân.

Hắn đang nghĩ lung tung, trên vai bỗng trầm xuống, Tô Dật Thuần đã ngủ, vô ý dựa vào vai hắn.

Nhóc con ngủ chưa sâu, mơ màng nhận ra mình đụng vào cái gì đó, cựa quậy định ngồi dậy, Đỗ Hàn Sương đè cậu lại, để cậu dựa vào vai mình.

“Ngủ đi.”

Cậu ngủ rất ngoan, lông mi đen nhánh, nốt ruồi son bên môi tựa như bông tuyết nhỏ dính trên đóa mai, xinh đẹp khiến người ta nao lòng.

Vòng cổ ức chế của thiếu niên trên cho thấy giới tính của cậu, Bùi Thiếu Bạch thấy cậu ngủ, cười nhẹ, khẽ nói: “Nãy chưa kịp hỏi, bạn nhỏ này là ai vậy?”

Thẩm Cầu cười không nói, kệ cho Đỗ Hàn Sương giải quyết, Đỗ Hàn Sương đóng cửa sổ xe lại, chỉnh lại dáng ngồi cho thỏ con trong lòng được ngủ thoải mái, rồi mới nhẹ giọng nói: “Là nhóc con nhà tôi.”
***hệ hệ nghiện còn ngại****

Tô Dật Thuần cũng không nghĩ tới, đang buồn rầu định tìm Cẩu Đông Tây tâm sự thì bị cậu ta túm đi xem phim, xem một hồi thì ngủ mất.

Không trách cậu được, bộ phim này chán chết, chắc là cậu không có khiếu thưởng thức nghệ thuật rồi.

Được Đỗ Hàn Sương dìu xuống xe, Tô Dật Thuần ngơ ngác một hồi mới phát hiện họ không về nhà mà tới tiệm cơm.

Chỗ này là một tiệm cơm ven đường bình thường, Tô Dật Thuần trước kia cũng thích đến đây cùng bạn bè, một chai rượu, hai đĩa đồ ăn, đơn giản nhưng vui.

[EDIT] Xuyên thư ông đây tán đổ Alpha phản diệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ