Chương 2: Nhà Bếp[H+]

22.7K 507 26
                                    

Hoan Hải Nguyên trong thời gian dưỡng thương luôn bày ra dáng vẻ câu người để trêu chọc Duẫn Băng, ngày nào nàng cũng mặc trên người một áo sơ mi quá cỡ của cô còn thân dưới chỉ có một cái quần lót mỏng manh. Con người kỉ cương như Duẫn Băng sẽ không bao giờ làm bậy với người yêu nếu chưa có sự đồng ý, vì lẽ đó mà Hải Nguyên cứ lảng vảng trước mặt cô với bộ dạng thiếu vải đó. Ngày nào đi làm về Duẫn Băng cùng vừa đeo airpod bật nhạc thiền vừa cắn răng chịu đựng cái cảnh "hiện vật chỉ nhìn không được chạm", cô không thể làm gì Omega này cả nếu lỡ lớn tiếng thì bị nàng tống cổ ra khỏi phòng lúc đó tới ôm cũng không còn. Với lại Duẫn Băng là một cảnh sát mẫu mực mà cưỡng ép Omega thì ra thể thống gì nữa? Đành phải nhịn nhục thôi.

"Em nhất quyết là không nhìn chị?"- Hải Nguyên đưa mắt nhìn Alpha đang giận dỗi mà quay lưng lại với mình.

"Chị mặc đồ vào đi rồi tính"- Duẫn Băng bực dọc nói, cô phải nhịn sự bức xúc và cả bức bói này cũng được 3 ngày liên tiếp rồi. Omega kia đúng là không có tình người.

"Được, chị đi mặc đồ vào đây"- Hải Nguyên cười khúc khích nhìn cô đang trút giận lên cái gối vô tội kia, không trêu cô nữa đi mặc đồ vào thôi. Thân trên người chỉ có mỗi cái áo tắm mỏng nằm trong phòng máy lạnh có chút rợn người.

Hoan Hải Nguyên cũng có chút tội lỗi khi có lần trêu chọc "cậu bé" của cô cho tới dựng đứng rồi chối bỏ trách nhiệm, nhìn dáng vẻ thống khổ của cô mãi cũng không đành lòng. Người lớn nói là làm, ngày hôm sau khi gần giờ tan làm của Alpha nàng liền nhắn tin khiêu khích ý muốn dâng thịt mới miệng sói kia. Tin nhắn được gửi qua, tâm trạng chán chường của Duẫn Băng được vực dậy một cách thần kì.

"Cô Vương có việc gấp sao?"- Cảnh sát Alpha đồng nghiệp thấy một người điềm đạm như Vương Duẫn Băng đang tay chân luống cuống dọn đồ thì khó hiểu.

"Chỉ là Omega ở nhà cần tôi về 'chăm sóc', xin phép về trước"- Duẫn Băng len lén nở ra một nụ cười gian manh rồi nhanh tay nhanh chân trở về nhà.

Trở về nhà liền ngửi được mùi thức ăn ngon ngát từ bếp tỏa ra, Hải Nguyên nấu ăn làm gì trong khi đó chính nàng ấy đã là thức ăn? Dù đang rất nôn nóng nhưng cô vẫn xếp giày lên kệ đàng hoàng, vội nhưng vẫn không quên ngọn ngàng.

"Mừng em về nhà"- Hải Nguyên đang chăm chú nấu ăn thì cảm nhận được vòng tay và mùi tin tức rố thân thuộc bao lấy thân thể mình thì vui vẻ chào mừng cô về nhà.

"Em đói không?"- Hải Nguyên có chút nhột khi bàn tay hư hỏng của Duẫn Băng sờ soạng vùng bụng của mình.

"Không, em nhớ chị"- Duẫn Băng nhớ nhung vùi mặt vào cổ nàng hít lấy mùi gỗ đặc biệt này của Omega.

"Mau đi tắm đi, đừng nôn nóng"- Hải Nguyên nhẹ giọng nhắc nhở

"Tắm rồi thì sau đó vẫn bẩn trở lại thôi"- Duẫn Băng không nghe lời mà dời bàn tay của mình lên trên đôi gò bông kia mà sờ nắn, tay nhanh nhẹn cởi bỏ từng cúc áo và cả áo trong giải thoát cho hai tiểu bạch thỏ mềm mịn này.

"C-chị đang nấu ăn mà...ưmm"- Hải Nguyên tay vội tắt bếp đi, mùi tin tức tố của cô trào ra không khí nồng nặc khiến cơ thể Omega của nàng trở nên thật mẫn cảm.

Dạy Dỗ Omega[BH-Huấn Văn-H+]Where stories live. Discover now