33

1.3K 174 5
                                    

33.

Một đêm này, Tiêu Chiến gần như là không thể nào ngủ, sau khi Vương Nhất Bác quay về phòng của cậu thì hai người đóng cửa tắt đèn rồi nhỏ giọng điện thoại nói chuyện với nhau một lúc lâu. Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến đi ngủ sớm, việc cậu làm vẫn là có tác dụng, Tiêu Chiến ngủ được một lát, nhưng rạng sáng khoảng hơn ba giờ anh đã tỉnh rồi, cuộc gọi thoại trên di động có lẽ là tự động ngắt, thời gian gọi điện là một trăm chín mươi tám phút.

Tiêu Chiến khóa màn hình điện thoại lại, trời còn chưa sáng, anh vốn còn định buộc bản thân ngủ thêm một lát nữa, thế nhưng đầu óc lại không nhịn được mà suy nghĩ lung tung. May mắn là cuối cùng thì Tiêu Chiến cũng hiểu rõ rằng lúc này đây anh không phải một thân một mình đối mặt với mọi chuyện nữa. Tuy rằng cũng có một vài giây đồng hồ, Tiêu Chiến nghĩ đến chuyện anh và Vương Nhất Bác ở bên nhau như vậy có phải là anh đã tự tay chôn mìn cho con đường tương lai vốn dĩ là một mảnh sáng ngời của mình hay không. Nhưng mà cũng chỉ có vài giây thoáng qua như vậy mà thôi, bởi lẽ giao ra một trái tim chân thành vốn đã không hề dễ dàng, còn có thể thu được một trái tim hết sức chân thành lại càng hiếm thấy, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân cần phải dũng cảm hơn chút nữa.

Sáng sớm rửa mặt, mắt của Tiêu Chiến cực kỳ đỏ, Vương Nhất Bác hỏi anh có phải là anh không ngủ được hay không. Tiêu Chiến cũng không lừa cậu, nói thẳng là hơn ba giờ sáng đã dậy rồi. Nhưng mà trung đoàn đang trong đợt kiểm tra, Vương Nhất Bác thật sự cũng không có cách nào khuyên Tiêu Chiến bỏ chạy 5km buổi sáng về ngủ bù. Nhưng thay vì 5km nhỏ như con kiến không đáng kể đến này, Tiêu Chiến còn có chuyện làm anh thực sự lo lắng hơn cả. Dựa theo quy trình kiểm tra đã được sắp xếp sẵn, buổi chiều hôm nay anh sẽ phải báo cáo công tác với tổ lãnh đạo. Phần tài liệu để báo cáo này Tiêu Chiến đã chuẩn bị mất vài ngày, nếu chỉ nói trên phương diện công tác thì đương nhiên là Tiêu Chiến không sợ, cái mà anh sợ chính là làm sao để cố gắng tự nhiên hết mức có thể trước mặt Vương tư lệnh, lấy được sự tán thưởng của ông...

Ở tình cảnh là sau khi Vương Nhất Bác đã thẳng thắn với ba cậu về quan hệ của hai người.

Phòng họp nhỏ, bàn hội nghị hình tròn, Tiêu Chiến đại diện cho Trung đoàn 3 báo cáo tổng kết công tác hành chính nửa đầu năm cùng với kế hoạch sơ bộ sắp xếp công tác sáu tháng cuối năm, dự thính còn có vài vị lãnh đạo của trung đoàn cùng với những đồng đội cần đề cập đến phần công tác liên quan. Tài liệu báo cáo của Tiêu Chiến viết thật sự là rất khá, bởi vì lãnh đạo trong trung đoàn rất coi trọng việc này, cho nên lúc ấy quyết định Tiêu Chiến là người viết, viết xong còn để Trung đoàn trưởng tự mình xem qua. Đây là một lần báo cáo xuất sắc, nếu như tối qua Vương tư lệnh không nghe con trai mình nói những chuyện kia, biết rõ chuyện mà ông không thể chấp nhận được, ông chắc hẳn cũng sẽ thật lòng thật dạ mà vỗ tay khen ngợi Tiêu Chiến, từ tận đáy lòng tán thưởng cậu sĩ quan trẻ tuổi đầy triển vọng này, cảm thấy rằng anh tiền đồ vô lượng.

Tiêu Chiến đứng dậy, kính chào, từ bàn tròn hội nghị đi tới một loạt ghế dựa ở bên hông ngồi xuống. Sau khi ngồi vào chỗ của mình rồi anh mới ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình lại chạm phải ánh mắt của Vương tư lệnh. Tiêu Chiến theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng mà Vương tư lệnh vẫn nhìn chằm chằm anh như cũ, Tiêu Chiến chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh, anh không thể có phản ứng gì quá lớn, hơi hơi gật đầu chào bày tỏ sự kính trọng cùng lễ phép. Tận đến khi Vương tư lệnh thu hồi ánh mắt, Tiêu Chiến mới âm thầm thở phào một hơi. Đồng đội ngồi bên cạnh nghĩ rằng anh căng thẳng, cho nên lén giơ lên một ngón tay cái khen ngợi anh. Tiêu Chiến cong miệng mỉm cười một chút, cảm ơn ý tốt của người đó.

[BJYX][Edit] Quân sủngWhere stories live. Discover now