27

1.8K 179 13
                                    

27.


Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy thì vẫn còn nằm tựa lên người Vương Nhất Bác, xong việc anh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bản thân cũng không ý thức được là ngủ quên lúc nào. Còn Vương Nhất Bác thì không ngủ, cậu tựa vào gối đầu nửa nằm nửa dựa vào đầu giường, bâng quơ nhìn điện thoại di động. Bởi vì Tiêu Chiến ngủ quá ngon cho nên cậu gần như không động đậy chút nào. Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi Vương Nhất Bác mấy giờ rồi. Lúc này Vương Nhất Bác mới giật giật bả vai, vừa tê vừa mỏi thật sự luôn.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác nhe răng nhếch miệng, cũng biết nguyên nhân khiến cậu phải biểu hiện như vậy là gì, Tiêu Chiến vừa rung động lại vừa không nhịn được, nén giận hỏi:

"Em cứ ngồi im như thế không nhúc nhích từ nãy đến giờ à?"

"Đúng vậy, không phải là tại em làm hại anh mệt đến như vậy sao, làm gối đầu bằng thịt cho anh gối cũng là xứng đáng mà." Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến chống tay nâng người dậy ngồi dựa vào đầu giường, đưa tay bóp bóp bả vai cho Vương Nhất Bác:

"Cũng tự giác đấy, cần tiếp tục phát huy."

Vương Nhất Bác thuận thế nắm lấy tay Tiêu Chiến:

"Có đói bụng không bé cưng, vừa nãy bảo anh ăn chút gì đó đi thì anh một hai đòi đi ngủ, ngủ một giấc đến tận giờ ăn cơm chiều luôn rồi."

Vương Nhất Bác đưa di động sang cho Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, đã hơn năm giờ, cũng chưa đến giờ ăn cơm chiều. Rèm thì kéo kín mít, trong phòng lại không bật đèn, ánh mặt trời không thể chiếu thẳng vào phòng cho nên có vẻ hơi tối. Xung quanh như vậy càng làm cho Tiêu Chiến cảm thấy mệt mỏi lười biếng, thật ra là anh đói bụng lắm rồi, nhưng mà anh vẫn không muốn động đậy. Vương Nhất Bác hiểu ý, cậu xuống giường, mở tủ quần áo của Tiêu Chiến ra tiện tay lấy một bộ quần đùi áo ba lỗ mặc vào. Tiêu Chiến vẫn ngồi dựa vào giường nhìn Vương Nhất Bác lấy đồ Nhật mà giữa trưa cậu mang về ra sắp xếp lại. Đồ Nhật đa số là món lạnh, cho nên lúc mở hộp đựng ra thì đồ ăn bên trong vẫn còn ngon lành đẹp mắt như cũ. Chẳng qua là lực chú ý của Tiêu Chiến không đặt ở đó, mà tất cả đều tập trung trên người đàn ông đang bận rộn kia.

Anh nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, lần đầu tiên Vương Nhất Bác gọi anh là Chiến ca, lần đầu tiên cậu không biết xấu hổ mà trêu chọc anh, lần đầu tiên vô thức ôm anh, lần đầu tiên thể hiện rõ ràng ra rằng cậu đối xử với anh khác hẳn mọi người, lần đầu tiên nói thích anh, còn có rất nhiều hình ảnh khi bọn họ sớm chiều bên nhau. Đúng vậy, là sớm chiều bên nhau, cho nên Tiêu Chiến mới có thể nhìn thấy cậu bé dù đã mở to mắt nhưng vẫn còn nguyên vẻ ngái ngủ mỗi sáng, có thể nhìn thấy một chàng trai chuyên tâm công tác hoặc là tập trung huấn luyện vào ban ngày. Anh có thể cảm nhận được mỗi một loại tâm tình của Vương Nhất Bác, mà cảm xúc của anh cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ Vương Nhất Bác, mặc kệ là tốt đẹp hay hỏng bét thì nhất định cũng sẽ muôn màu muôn vẻ.

Tiêu Chiến xuống giường, bước đến phía sau Vương Nhất Bác rồi ôm cậu. Vương Nhất Bác vỗ vỗ cánh tay của Tiêu Chiến đang ôm chặt lấy thắt lưng cậu, nói:

[BJYX][Edit] Quân sủngWhere stories live. Discover now