28

1.6K 181 9
                                    

28.

Hóa ra, chỉ cần một mối quan hệ thật sự thay đổi thì đến ngay cả chuyện nhỏ bé nhất cũng làm cho người khác không được tự nhiên.

Giống như đối với Tiêu Chiến mà nói, hiện tại chỉ mỗi việc ngồi ở ghế phó lái trên xe của Ngô Diệc Phàm cũng đủ làm anh cảm thấy bất an. Ngày trước ngồi ở chỗ này anh có thể làm bất cứ việc gì, cho dù là ngủ đến chảy nước dãi hay đói bụng ăn chút đồ ăn vặt, thao thao bất tuyệt với Ngô Diệc Phàm hay là nghe Ngô Diệc Phàm chậm rãi nói chuyện. Những kỷ niệm đó vẫn còn rõ ràng trong ký ức, thế nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy chúng thật mơ hồ, giống như chưa từng tồn tại vậy. Im lặng một lúc lâu, Tiêu Chiến lấy chiếc nhẫn năm đó Ngô Diệc Phàm tặng cho anh ra khỏi túi áo. Anh vẫn dùng chiếc hộp đựng của năm đó, bởi vì là đồ đặt làm riêng cho nên Ngô Diệc Phàm chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra. Chính vì nguyên nhân là đã nhận ra, cho nên tay của Tiêu Chiến giơ lên giữa khoảng không như vậy một lúc lâu mà Ngô Diệc Phàm vẫn không đưa tay ra đón. Đây là lần đầu tiên, Ngô Diệc Phàm cảm thấy bản thân đến ngay cả nuốt nước bọt cũng không làm được, cả người anh ta cứng đờ, giống như không thể tạo ra bất cứ động tác gì cho dù chỉ là nhỏ nhất.

"Em đã từng tưởng tượng đến kết quả hỏng bét nhất có thể." Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt hộp nhẫn lên bảng điều khiển trung tâm ô tô, sau đó mới lựa chọn lên tiếng trước: "Lúc mà anh vừa đi chưa bao lâu, chúng ta vẫn còn giữ liên lạc ấy, khi đó điều em cảm nhận được nhiều nhất chính là dù sao cũng sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, từ nay về sau anh sống cuộc sống của anh, em đi con đường của em. Em cũng không nghĩ rằng anh sẽ quay về."

"Anh luôn luôn nói với em rằng anh sẽ quay về."

Cuối cùng thì Tiêu Chiến cũng quay đầu sang nhìn Ngô Diệc Phàm:

"Là do em không đủ kiên định."

Ngô Diệc Phàm nhíu mi lại, một người ở trong tình huống nào mới có thể không thèm phản bác chút nào, mặc kệ là đối phương nói bất kỳ cái gì cũng sẽ hoàn toàn chấp nhận coi như đó là lời khẳng định? Đó nhất định là khi mà người kia đã không còn nghĩ đến việc hao công tốn sức nữa.

"Hai người ở bên nhau lâu chưa?"

Tiêu Chiến không muốn trả lời vấn đề này của Ngô Diệc Phàm. Anh cảm thấy việc nói với Ngô Diệc Phàm về quá trình yêu đương của anh và Vương Nhất Bác chẳng có chút nghĩa lý gì cả. Bởi vì đây là chuyện mà anh với cậu cùng cảm nhận, cho dù là tốt đẹp hay hỏng bét cũng là hai người bọn họ chịu, cho dù là Ngô Diệc Phàm cũng không có quyền nghe. Hơn nữa rất có thể anh ta nghe xong còn bình phẩm lung tung.

"Em biết, anh có rất nhiều cách để quay về Vancouver, em cũng biết Vancouver không thể tách biệt rạch ròi với anh gì gì đó. Có thể em chính là một người hài lòng với thực tại đi, nếu không năm đó nhất định em sẽ lựa chọn phấn đấu quên mình cùng anh. Nếu tất cả những cố gắng của anh đều là vì em, vậy thì em đây xin lỗi anh rất nhiều, ngoại trừ xin lỗi anh..." Tiêu Chiến bỏ đi nửa câu sau, thay vào đó anh chỉ lắc lắc đầu.

Rồi sau đó anh nói tiếp:

"Nếu không phải hoàn toàn đều là vì em, vậy em đây thật sự vui vẻ khi em có thể là một trong những nhân tố khiến anh ngày càng tốt hơn. Ít nhất ở một mặt nào đó cũng xem như là em giúp anh đi."

[BJYX][Edit] Quân sủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ