Chapter 9: Buôn bán

1K 62 0
                                    

Tôi đi lòng vòng trong thị trấn một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán các loại thực phẩm, ngoài cửa có bày hai giỏ đan bằng trúc, bên trong chỉ còn lại nửa giỏ táo thối bị người ta bỏ lại sau khi đã chọn hết những quả ngon.

Ban đầu tôi không nói là muốn bán hồng, mà hỏi ông chủ trẻ tuổi mới độ đôi mươi của cửa tiệm xem ở đây có bán hồng không. Cậu ta thấy tôi ăn mặc sáng sủa, cho rằng tôi là người của đơn vị nào đó đến mua hàng, thế là vội vàng bước tới, dáng vẻ hết sức nhiệt tình: "Cô em muốn mua hồng sao? Chừng bao nhiêu? Trong cửa hàng bây giờ không có, nhưng độ hai ngày nữa thì chắc chắn không thành vấn đề, chỉ là số lượng không nhiều thôi."

Số lượng không nhiều! Tôi vừa nghe thấy liền lập tức cảm thấy có hy vọng, bèn cười híp mắt lại nhìn cậu ta, ôn tồn hỏi: "Thế giá cả thế nào?"

Cậu ta tỏ vẻ dễ chịu nói: "Hôm nay chúng ta làm ăn lần đầu, tôi thấy cô em cũng là người dễ chịu, vậy thế này đi, tôi cũng không kiếm tiền của cô em, coi như là để kết bạn. Tôi nhập hàng với giá bốn xu rưỡi, bán cho cô em giá năm xu, coi như là chỉ lấy tiền vận chuyển thôi, cô em thấy thế nào?"

Tôi khẽ mỉm cười, khom người nhặt một quả táo thối trong giỏ, tung lên cao và đón lấy: "Được, bốn xu rưỡi, trong tay tôi còn năm, sáu trăm cân hồng, bán hết cho cậu đấy."

Cậu chàng lập tức ngây ra, không kìm được, cười gượng gạo nói: "Cô em đừng đùa như vậy, tôi trông cô em ăn mặc thế này, nhất định là từ thành phố lớn đến, bán hồng cái gì chứ."

Tôi cười bảo: "Đừng có một điều cô em, hai điều cô em như vậy, tuổi chị đây còn lớn hơn cậu đấy, phải gọi là chị nghe chưa! Mà tôi cũng không gạt cậu, trong tay tôi quả thực còn năm, sáu trăm cân hồng, cậu cứ cho cái giá, nếu thấy hợp lý tôi sẽ bán cho cậu. Còn nếu thấy không hợp, tôi sẽ bán luôn cho trạm thu mua là xong."

Thấy tôi nói năng chân thành, cậu ta rốt cuộc đã tin, bèn cười hì hì nói: "Sao lại bán cho trạm thu mua chứ, mấy nơi của nhà nước đó đều ép giá xuống thấp lắm. Hơn nữa, người ta có chịu mua hồng hay không còn chưa biết được. Chị cứ đưa tới chỗ em đi, đảm bảo giá cả sẽ hợp lý."

"Cậu đừng có lằng nhằng với tôi, cứ nói giá luôn đi, cậu định trả giá thế nào?"

"Ba xu rưỡi." Cậu ta lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Chị đừng cho rằng em xấu tính đấy, hàng hoa quả không giống với những thứ khác, kiểu gì cũng có mấy quả hỏng, đến lúc đó đều phải trừ vào phần của em. Hơn nữa, em là người bán lẻ, khó tránh khỏi có lúc phải cân tươi cho người ta vài quả, số lượng nhiều rồi, trọng lượng cũng sẽ lên theo. Nếu em thu mua với giá cao hơn, quả thực khó có thể kiếm tiền được."

Những lời này của cậu ta hẳn không phải là giả, tôi không suy nghĩ nhiều liền đồng ý ngay, rồi hẹn ngày kia sẽ bảo người chuyển hàng tới.

Trở Về Năm 1981Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ