Chương 17: Trung Khúc

151 24 0
                                    

Chương 17: Trung Khúc

Ôn Khách Hành đưa một tay lên ngang vai, Chu Tử Thư miễn cưỡng nhấc chân bước vào lòng bàn tay hắn, Ôn Khách Hành cười gian giảo, lại ác ý vuốt ve lưng y một cái, sau đó mới cẩn thận thả y vào trong ngực áo, suốt cả quá trình mặt Chu Tử Thư đen đến lợi hại.

Ôn Khách Hành để y ổn thỏa xong rồi, lúc này mới nói với Triệu Vương: "Hóa ra kết giới giam quỷ thi là ngươi tạo."

Triệu Vương gật đầu, gõ gậy trúc đi tới cửa, bên ngoài gió thổi mây vần, mưa cũng đã vơi bớt, hắn nói: "Tình thế cấp bách, chỉ cầm chân chúng được một lúc."

Một lúc mà Triệu Vương nói kì thật không hề đơn giản, lúc Ôn Khách Hành đến gần vẫn mơ hồ cảm nhận được linh lực cường đại tản mạn xung quanh, người dựng nên kết giới lớn như vậy, sao có thể xem thường, Triệu Vương này rốt cuộc lợi hại đến mức nào, chỉ sợ hắn cố tình che giấu mà thôi.

Chu Tử Thư ở trong ngực Ôn Khách Hành ho nhẹ một tiếng, còn chưa mở miệng hắn đã tự động đi theo phía sau Triệu Vương, y cũng xem như tương đối hài lòng, ngữ điệu ôn hòa: "Triệu đại hiệp chi bằng đến Tứ Quý Sơn Trang của ta một chuyến, ta có biết một ít y thuật, có thể xem qua mắt của ngài."

Triệu Vương không nhìn thấy, chỉ có thể cúi người ôm quyền hướng về phía phát ra âm thanh, cảm kích nói: "Đa tạ Chu công tử."

Chu Tử Thư hiện tại không tiện thi lễ, y phất tay nói: "Không cần khách khí."

Sau đó bọn họ trao đổi một chút, tiếp tục dựng kết giới ngăn quỷ thi thoát khỏi thành, kế tiếp thì trở về Tứ Quý Sơn Trang, Đỗ Vi Tiệp lo lắng suốt một đêm, đến rạng sáng mới thấy nhóm người Chu Tử Thư lành lặn lên núi, gần như là thở phào nhẹ nhõm, đối với ba người lạ mặt cũng không hỏi han gì, vội vàng tiến lên hỏi Ôn Khách Hành Chu Tử Thư đã đi đâu. Ôn Khách Hành đối với Đỗ Vi Tiệp không vừa mắt, lần trước ở tửu quán nhìn thấy y cùng gã thân thiết, đã triệt để khơi gợi hận ý trong lòng hắn, Chu Tử Thư lúc bình thường sắc mặt tốt cũng không thèm cấp cho hắn, vậy mà đối với Đỗ Vi Tiệp lại hòa nhã thân cận, nghĩ thế nào cũng khiến Ôn Khách Hành nuốt không trôi cơn uất ghẹn này, mặc kệ Đỗ Vi Tiệp bám sát truy hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt đáp: "Không nói cho ngươi."

Vân Khất Biện phía bên kia an bài chu toàn cho Triệu Vương và Triệu Mẫn Thi một chỗ nghỉ ngơi, theo lời Chu Tử Thư đến thư phòng tìm thuốc và y phục cho bọn họ thay, không có chuyện gì quan trọng gã cũng không muốn làm phiền hai người Ôn Chu, hơn nữa Chu Tử Thư sắp khôi phục pháp lực, chỉ một canh giờ nữa sẽ trở lại hình dáng cũ, cứ để Ôn Khách Hành giúp y xử lý, Vân Khất Biện hiển nhiên là đi ngủ, sớm lấy lại linh lực đã tiêu hao, ngày hôm qua đúng là vắt cạn sức lực của gã.

Đỗ Vi Tiệp sốt ruột nhưng không làm được gì, đánh thì nhất định là đánh không lại, mắng cũng không biết mắng thế nào, ủ rũ nói: "Ôn công tử, ta đắc tội gì với huynh, ta ở đây xin lỗi huynh. Chỉ cần huynh cho ta biết Chu tiên sinh có ổn hay không, ta cả đời sẽ khắc ghi ân tình này, Chu tiên sinh là ân nhân của ta, nếu ngài ấy xảy ra bất trắc gì, ta tình nguyện đem cái mạng này đổi lấy."

[Ôn Chu] Thiên Nhai Hải GiácWhere stories live. Discover now