Chương 1: Một Đạo Luân Hồi

980 75 4
                                    


Chương 1: Một Đạo Luân Hồi

Mạnh Bà Đình quỷ hồn tấp nập, chúng quỷ quan trong đình luôn tay luôn chân phát canh, vong linh xếp thành hàng dài chờ đợi, âm giới không có ngày nào là không có người chết đến báo danh, công việc ở nơi này không có lúc nào là vơi cạn.

Mạnh Bà dẫn theo một nam nhân thân vận thanh y nhuốm máu, màu xanh của y phục bởi vì máu đỏ mà nhếch nhác khó coi, trên gương mặt thanh tú cũng dính không ít máu càng làm cho làn da trắng nhợt của y thêm nổi bật, lúc y bước đi cũng không hề dễ dàng, một chân bên trái dường như đã bị gãy rồi.

Mạnh Bà đưa y tới chân Cầu Nại Hà, bên dưới cầu là Vong Xuyên Hà huyết thủy cuồn cuộn, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến y chau mày, nhưng không vì vậy mà thất thố, y cố gắng đứng vững bằng một chân, hướng Mạnh Bà ôm quyền thủ lễ: "Đa tạ."

Mạnh Bà khẽ cười, hồng y phiêu phiêu dương dương trong gió, mái tóc dài xõa đến ngang lưng tán loạn bay lên, lúc này đây nàng đẹp tựa như một tiên nữ trên trời, thế nhưng nàng không phải, nàng đã ở âm giới này đủ lâu, đủ để hiểu bản thân nàng mấy phần là yêu quỷ âm ti. Mạnh Bà nhìn y, mi mắt khẽ động, như là không nỡ, nàng hóa ra một cái bát, lần nữa khuyên giải y: "Chu Tử Thư, ngươi không định nghĩ lại sao? Lần này nếu ngươi đi rồi, sẽ phải đợi hơn nghìn năm."

Chu Tử Thư không nhìn bát canh trong tay Mạnh Bà, y tiến lên một bước, cúi đầu nhìn xuống dòng sông Vong Xuyên đỏ tươi như máu, bên dưới yêu quỷ vừa rơi xuống đã ngay lập tức bị nhấn chìm, chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu đau đớn của chúng trong một thoáng ngắn ngủi, nhìn kĩ hơn, trong lòng sông là hàng ngàn hàng vạn đôi mắt đang mỏi mòn trông lên, có kẻ đau thương đầy ắp, có kẻ hận ý ngút trời, tất thảy đều không thể che dấu, đôi mắt chính là thứ đưa nhân thế đến gần với chân tình, cũng là thứ có thể giết chết chân tình đó.

Chu Tử Thư: "Có điểm Mạnh Bà không biết, con người Chu mỗ xưa nay rất kiên quyết, nếu ta đã xác định sẽ làm thì chắc chắn không bao giờ hối hận."

Chu Tử Thư y có chuyện gì mà chưa từng làm qua, giết người phóng hỏa, tội ác tày trời, y sống được đến từng này đã là một ân huệ mà lão thiên gia ban cho y. Vốn nghĩ ba năm ngắn ngủi, Thất Khiếu Tam Thu Đinh trên người từng ngày đến đòi mạng, Chu Tử Thư đều không cảm thấy quá đau đớn, đối với y mà nói, tận sâu trong tâm khảm sớm đã nguội lạnh, tám mươi mốt sư huynh đệ của Tứ Quý Sơn Trang đã không còn, rốt cuộc trên cõi đời cô quạnh chỉ còn lại một mình y, thử hỏi y làm sao có thể an nhiên vui vẻ, ngay từ đầu y đã sai rồi, lẽ ra không nên đi con đường này, đợi sư phụ gặp được y, người nhất định sẽ đánh y, mắng y, trách y vì sao lại gây ra cớ sự ngày hôm nay. Cửu Tiêu sư đệ cũng sẽ không muốn nhận người sư huynh là y, Chu Tử Thư à Chu Tử Thư, kết cục của ngươi nên là như vậy.

Thế nhưng giữa muôn vạn người, y lại gặp được Ôn Khách Hành, người này tâm tính không xấu, thậm chí so với y càng đáng thương hơn gấp bội. Cùng hắn trải qua khoảng thời gian hữu hạn, trang hoàng Tứ Quý Sơn Trang, còn có tiểu đồ đệ Trương Thành Lĩnh, vốn nghĩ ba người chúng ta sẽ an ổn sống tại nơi này, cả đời không dính dáng chuyện giang hồ.

[Ôn Chu] Thiên Nhai Hải GiácWhere stories live. Discover now