Chương 2: Cả Đời Này Của Ta Chỉ Chưa Từng Thấy Qua Thiên Đường Hảo Cảnh

470 66 7
                                    

Chương 2: Cả Đời Này Của Ta Chỉ Chưa Từng Thấy Qua Thiên Đường Hảo Cảnh

Ôn Khách Hành là cốc chủ Quỷ Cốc, hắn chết đương nhiên sẽ không giống với người bình thường, linh hồn cũng không thể đi qua bảy cửa ải trải qua luân hồi mà trực tiếp được đưa đến Thập Điện Diêm La, tại đây sẽ do đích thân Diêm La Vương và chư vị Đại Phán Quan phán quyết, hoặc là đánh hắn vào mười tám tầng địa ngục chịu đủ dày vò rút gân tùng xẻo, hoặc là giam giữ ở ngục tù tối tăm kinh khủng nhất âm gian, mỗi ngày đều để hắn nhìn lại những tội ác do chính mình gây nên, để hắn cảm nhận từng chút một đau đớn trên da thịt, vĩnh viễn không thể luân hồi siêu sinh tịnh độ.

Ôn Khách Hành quỳ giữa đại điện, vây xung quanh hắn là một đàn chó ngao dữ tợn, bọn chúng lăm le đưa những chiếc răng nanh ra ngoài, cơ hồ chỉ cần chủ nhân cho phép, chúng chắc chắn sẽ tức khắc xông lên xâu xé vong hồn Ôn Khách Hành, một mảnh cũng không để xót lại.

Hai bên đại điện là hai mươi vị quỷ quan cai quản âm giới, có người mặt mũi băm trợn, giáp phục chỉnh tề, có người dáng dấp thanh tú, thoạt nhìn sẽ không nhận ra là người của âm giới, vẻ ngoài không khác người sống trên dương gian là bao. Ngưu Đầu Mã Diện cũng có mặt, đứng bên cạnh là Mạnh Bà và Cửu Quan tướng quân trông coi Quỷ Môn Quan. Trước đây Ôn Khách Hành đã từng nghe qua về thập đại tướng quân của âm ti địa phủ, cũng biết được bọn họ so với thần quan không hề kém cạnh, đây đều là chỉ điểm của Diêm La Vương đặc biệt phong chức tước cho từng người, xưa nay âm giới chưa từng xảy ra náo loạn, chung quy đều do mười vị tướng quân này trấn áp yêu quỷ lộng hành.

Phía bên kia là mười vị tướng quân đảm nhận việc trông coi sổ sách, vẻ ngoài so với mười vị ở bên này không hung tợn bằng, rất có cảm giác điềm đạm nho nhã.

Diêm La Vương ngồi trên Cửu Đỉnh, đứng bên cạnh ngài là Thị Độc Vân Quan một mặt lạnh lùng, hai mắt âm trầm nhìn chòng chọc vào Ôn Khách Hành đang quỳ dưới điện, trên tay y cầm một cây bút lông rất lớn, ở cán bút treo một cái tua rua màu đỏ thẫm, toàn thân đều toát ra khí thế cao ngạo hơn người.

Diêm La Vương đưa tay lên phía trước, hướng về phía Ôn Khách Hành, đám cho ngao như cảm nhận được điều gì, ư ử hai tiếng liền thối lui, chúng e dè liếc nhìn chủ nhân của mình, lại không dám làm ra bất luận hành động gì lỗ mãng.

"Ôn Khách Hành?" Diêm La Vương cất tiếng hỏi, phá tan bầu không khí yên lặng trong điện.

Ôn Khách Hành không giống khi nãy ở Tứ Quý Sơn Trang một vẻ vô thần, hắn lúc này dùng biểu tình bình thản đối với Diêm La Vương ở trước mặt, hoàn toàn không bị khí thế của ngài dọa sợ: "Tại hạ Ôn Khách Hành."

"Lí do ngươi phải đến trình diện, ngươi đã rõ rồi?" Diêm La Vương vẫn giữ âm giọng thanh lãnh, hỏi hắn.

Ôn Khách Hành hơi chau mày, không hề e sợ giương mắt nhìn Cửu Đỉnh ngạo nghễ trên cao, nơi đó Diêm La Vương cũng đang nhìn hắn, hắn nói: "Hiểu rõ. Bất quá, ngài triệu tập nhiều quỷ quan đến như vậy, chẳng lẽ sợ ta nửa đường chạy mất hay sao?"

Diêm La Vương nhướng cao lông mày, ngưng thần một lúc, chợt cười: "Ngươi nói phải, ta đúng là sợ ngươi bỏ trốn. Cốc chủ Quỷ Cốc, ác quỷ dưới trướng ngươi có khi còn nhiều hơn cả thuộc hạ của ta."

[Ôn Chu] Thiên Nhai Hải GiácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ