Chương 4: Đường Đến Vong Xuyên

367 54 5
                                    

Chương 4: Đường Đến Vong Xuyên

Vốn nghĩ thế gian về sau có quân cùng ta bầu bạn, một bình rượu ngon chấm dứt hiu quạnh một đời, kết quả Ôn Khách Hành cả hai lần đều đến muộn, đều không đuổi kịp y. Thứ ánh sáng mà hắn nghĩ rằng mình có thể bắt lấy, rốt cuộc vẫn vụt khỏi tay hắn, có lẽ đời này của hắn đã định sẵn không thể theo kịp thứ ánh sáng rực rỡ ấy, trong lòng hắn đều là quỷ, nhìn thế nào cũng thực xấu xí khó coi, làm sao có thể đường hoàng đắm mình dưới vầng thái dương xán lạn.

Ôn Khách Hành giống như người say bước đi, hắn cứ đi về phía trước, cả người bần thân vô tri, cuối cùng hiện lên trước mắt là sông Vong Xuyên huyết thủy dâng cao, Ôn Khách Hành hạ mi mắt nhìn xuống, nhìn lâu thật lâu, như muốn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, bất kể là nơi nào, hắn cũng nhất định đến tìm, mặc kệ nguyên tắc xưa nay khó đổi, hắn vẫn sẽ dốc toàn lực tìm được y, cho dù phải lật tung âm giới, cũng phải mang y trở về.

"Hoa tàn có thể gãy, nhưng lòng ai có thể buông?"

Hốt nhiên có thanh âm xạ la truyền tới, vừa vặn đánh thức Ôn Khách Hành từ trong suy nghĩ miên man tỉnh táo lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy bên kia Cầu Nại Hà nam nhân khoác xiêm y xanh ngọc tiêu sái nâng bước, cuối cùng dừng trước chân cầu, kẻ nọ nhìn hắn cười hòa nhã, gã tháo yêu bội đeo bên thắt lưng xuống, ngón tay khẽ mân mê thích thú, nói: "Tại hạ Vân Khất Biện. Vừa rồi nhìn thấy công tử bộ dáng trầm ngâm, thứ cho ta lắm chuyện, xin hỏi huynh có tâm sự gì, cơ chừng ta có thể giúp một chút."

Ôn Khách Hành đánh giá trên dưới kẻ tự xưng là Vân Khất Biện này, vẻ ngoài tuấn tú đoan trang, ngũ quan tinh xảo, y phục được may rất khéo, đường nét vô cùng tỉ mỉ, màu sắc thanh nhã, hai bên bả vai thêu họa tiết hình âm dương bát quát, tuy rằng không quá cầu kỳ hoa mỹ, thế nhưng lại tạo cảm giác không hề tầm thường, từ đầu đến chân đều toát lên khí thế của bậc quân vương cao ngạo hiếm có.

Ôn Khách Hành thời điểm này không có nhã hứng cũng như tâm trạng kết giao bằng hữu, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Vân Khất Biện rồi nhanh chóng chuyển dời, tiếp tục quan sát động tĩnh bên dưới sông Vong Xuyên, bất quá hắn nhìn rất lâu rồi, chỉ thấy những mảnh xương cốt bị cuốn theo dòng nước siết rồi bị chính nó nuốt chửng, ngoài ra không có bất kỳ vong linh nào hiện hữu.

Vân Khất Biện bị bắn cố tình lờ đi vẫn không hề nổi giận, ngược lại càng cao hứng, gã vốn dĩ đã đoán được Ôn Khách Hành chắc chắn không muốn cùng gã nói chuyện thiên địa, cư nhiên gã cũng chỉ hỏi một câu lấy lệ, ý tứ của Ôn Khách Hành thế nào, Vân Khất Biện từ sớm đã thông tỏ, gã xoay xoay yêu bội trong tay, đi tới bên cạnh Ôn Khách Hành, nhìn một bên sườn mặt lãnh tĩnh của hắn, cười nói: "Công tử muốn tìm người, ta kỳ thật có thể giúp huynh, muốn xuống đáy Vong Xuyên, không phải không có cách, có điều đường đi gian nan..."

Ôn Khách Hành rốt cục nâng mi mắt nhìn gã, thấy gã không nói nữa, nhịn không được giục: "Ngươi có cách? Chỉ cần ngươi có thể giúp ta vào được bên trong, còn lại ta tự biết định đoạt."

Vân Khất Biện đạt được mục đích của mình, thành công dẫn dắt Ôn Khách Hành, gã xòe bàn tay ra trước người, bên trên là yêu bội rực sáng tựa lưu ly, không đợi Ôn Khách Hành kịp hỏi, gã đơn giản giải thích: "Đây là bảo vật của chủ nhân ta, Hồng Vi Khả. Thứ này bề ngoài giống như một miếng yêu bội bình thường nhưng thật chất là chìa khóa thông đến Vong Xuyên Hà và các tiểu ngục bên dưới. Tuy nhiên, nếu muốn nó khai mở, ngươi buộc phải đánh đổi một thứ trên người mình, có thể là tu vi, đạo hạnh, tuổi thọ, hoặc cũng có thể là mạng sống."

[Ôn Chu] Thiên Nhai Hải GiácWhere stories live. Discover now