Chap 4: Vô đề

211 59 6
                                    

Sau khi trở về nhà, Dương Vĩ Băng chẳng nói chẳng rằng, rời đi biệt âm vô tín đến tận một tháng.

Trước đó còn rất hảo tâm dặn dò Mammon một số thứ.

Một tháng sau...

"Oáp~" Mammon hôm nay vẫn có một ngày tự do đến nhàm chán.

Mắt mở mắt không đi về phía nhà tắm, tay gãi đầu, tay gãi bụng. Miệng ngáp dài đến chảy nước mắt.

Đang vừa đánh răng vừa ngủ gật thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Mammon cố gắng banh hai con mắt ra thật to, ló đầu nhìn ra ngoài.

"Về rồi à--- ôi mẹ ơi, con quễ nào vậy?"

Vẫn còn chưa tỉnh ngủ thì khi nhìn thấy người bước vào, Mammon liền trợn mắt kinh ngạc kêu lên.

"..." Người đối diện trầm mặc.

"Dương Vĩ Băng, cảm ơn."

Hơn nửa ngày mới phun ra được một câu ra hồn, Băng gãi đầu lười biếng đi vào trong, sau đó thì thả mình lên nệm nằm.

"C-Cô..." Mammon dùng tốc độ ánh sáng đánh răng súc miệng.

Sau đó hớt hải chạy ra ngoài nhìn dáng vẻ kì lạ của Băng, rồi lại nhìn túi đồ kia.

Trên giường giờ là một cô gái tóc nâu buộc đuôi ngựa, mắt xanh lam, có chiều cao cao lên đột biến và có nét rất trưởng thành.

Mặc bộ vest lịch sự, gọn gàng. Dáng vẻ lại vô cùng mệt mỏi.

"Cô thật sự là Dương Vĩ Băng?" Mammon nghi hoặc.

"Chứ còn mẹ gì nữa? Duma, mệt thía mẹ ra." Băng càu nhàu.

"Cô đã làm gì vậy?" Mammon tò mò hỏi.

Biến mất tận 1 tháng, và khi quay trở lại lại trở thành một con người hoàn toàn khác.

"Mà, cô đi phẫu thuật thẩm mỹ hay gì vậy, trông lạ quá...?"

"Có cái quần! Chỉ là cải trang thôi!!!" Dương Vĩ Băng gào lên. Sau đó mệt mỏi nói tiếp:

"Tôi đã bạt mạng kiếm tiền."

"V-Vậy tiền where?" Mammon sửng sốt hỏi.

Băng liền phất tay, mấy túi lớn bằng vải lập tức xuất hiện trên ghế sofa. Đồ chất bên trong có vẻ rất là nặng.

"Ờm thì... Chỉ vỏn vẹn một tháng mà tôi đã được đi tham quan hết cái thành phố này rồi." Băng trả lời.

"L-Làm thế quái nào mà---" Mammon trợn mắt kinh hãi.

Trong một tháng mà kiếm được tận nhiêu đó? Trông mấy bao này nặng lắm đấy!!! Cô có phải là thánh không vậy?

Như đọc được ý nghĩ trong lòng Mammon, Băng lên tiếng giải thích về cuộc hành trình của mình:

"Tôi không phải thánh, tôi chỉ là kẻ lừa đảo thôi."

"Đã vậy còn phải tránh mấy con diệc đen kia nữa."

Riêng câu này thì Băng chỉ lầm bầm trong miệng. Nhưng Mammon là ai kia chứ? Gã tất nhiên sẽ nghe được điều này rồi.

"... Không ngờ cô lại xuất sắc như vậy đấy." Mammon cũng không bủn xỉn, vỗ tay tán thưởng một câu.

[Mạt Thế] Đây Là Tận Thế Hay Là Ổ Tấu Hài?Onde histórias criam vida. Descubra agora