32

445 41 0
                                    

Ngụy Vô Tiện ngồi trên ghế, ánh mắt dè dặt nhìn Giang Trừng. Từ khi về đến nhà Giang Trừng chưa nói bất cứ lời nào với anh ta và Ngụy Vô Tiện nghĩ cậu ấy đang thật sự tức giận. Ngụy Vô Tiện tất nhiên không phải người chịu im lặng như vậy. V ì thế sau một hồi lấy hết dũng khí thì nhỏ giọng hỏi Giang Trừng

-Giang Trừng. Cậu tức giận sao?

Nhưng Giang Trừng không trả lời, chỉ đơn giản là lắc đầu một cái rồi lại chăm chú làm việc của mình. Giang Trừng hơi khom người, môi mím lại, cẩn thận thay băng trên tay Ngụy Vô Tiện.

Chiếu theo tính cách thường ngày của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng cậu ta thực sự sẽ không bao giờ thừa nhận việc đó như vậy chính là cậu ấy tức giận. Ngụy Vô Tiện lại nói

-Không nên giận có được không? Tôi thừa nhận mình không nên hành động liều lĩnh như vậy, nhưng vết thương thật sự không quá nặng và bác sĩ đã nói chỉ vài tuần sẽ khỏi nên không cần lo lắng. Nếu có lần sau tôi sẽ đợi cậu cùng đi được chứ.

Giang Trừng nghe xong không nhưng không trả lời mà ngược lại còn hung hăn quấn chặt băng gạc. Loại chuyện như thế này mà còn nói có lần sau hay sao? trong đầu người này nghĩ cái quái gì vậy chứ! Ngụy Vô Tiện đau đến hít một ngụm khí lạnh, Giang Trừng vẫn tiếp tục không để ý đến anh ta. Vì vậy Ngụy Vô Tiện lại nói

-Nếu cậu cứ như vậy tôi sẽ òa khóc lên đó nha! Dù sao tôi cũng là người đang bị thương mà!

Sợ Giang Trừng không tin, Ngụy Vô Tiện thậm chí còn hít mũi mấy cái biểu thị mình đã sắp khóc rồi. có vẻ như khá hiệu quả bởi vì một vài giây sau Giang Trừng đã ngảng đầu lên nhướn mi mà nhìn anh ta. Ngụy Vô Tiện nhe răng cười khúc khích.

-Nhanh tay lên một chút sau đó chúng ta sẽ đi đâu đó ăn. Tôi sắp đói chết rồi.

Giang Trừng không nói gì, đóng hộp sơ cứu lại, quay mặt bỏ đi. Ngụy Vô Tiện theo sau
.
-Thật sự tức giận sao? Tôi mua kẹo đường cho cậu, không giận nữa có được không?

Giang Trừng cất đi hộp sơ cứu, quay lại nhìn Ngụy Vô Tiện nhịn không được đưa tay đánh anh ta một cái, trong mắt tràn đầy ý cười. Ngụy Vô Tiện tất nhiên thấy rõ điều đó, nụ cười trên mặt lại tươi hơn vài phần.

-Đánh xong có nghĩa là hết giận rồi đúng không?

Giang Trừng bĩu môi

-Giận.

Ngụy Vô Tiện mặt dày sáp lại, dùng cái tay không bị thương mà lắc lắc Giang Trừng.

-Giận thì cũng ăn cơm trước có được không? Ăn xong lại giận tiếp?

Giang Trừng nhịn không được mà bật cười. Ngụy Vô Tiện trong lòng thở phào, cuối cùng cũng chịu cười rồi. Giang Trừng cười xong lại ho khan một tiếng nói.

-Tôi sẽ đi lấy áo khoát sau đó thì cùng ra ngoài ăn.

Ngụy Vô Tiện từ chối cho ý kiến, đứng ở tại chỗ chờ Giang Trừng khuất bóng sau cửa phòng. Giang Trừng không vội, cậu đứng trước tủ quần áo một lúc để điểu chỉnh cảm xúc. Giang Trừng thật sự không giận Ngụy Vô Tiện. Nếu trong hoàn cảnh đó cậu cũng sẽ làm như anh ta. chỉ là nghĩ đến việc Lam Vong Cơ được Ngụy Vô Tiện vì bảo vệ cậu ta mà bị thương thì Giang Trừng cảm thấy bản thân có chút... ghen tị. Và Giang Trừng thật sự không muốn để Ngụy Vô Tiện biết lý do nhảm nhí này chút nào vì chắc chắn rằng anh ta sẽ trêu cậu trong vài giờ đồng hồ hoặc hơn.

(Tiện Trừng) Sư Huynh Để Ý Ta Một Chút Có Được Hay Không? - {Hoàn}Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ