25

559 59 2
                                    

Giang Trừng đứng tựa vào cửa, hai mắt đăm đăm nhìn về phía Ngụy Vô Tiện đang núp phía sau sô pha.

- Cho nên anh đem Tiểu Hắc ném ra sau đầu còn mình thì bận rộn chạy đi chơi với Nhiếp Hoài Tang?

Tiểu Hắc bên cạnh nghe gọi tên mình, ngẩng đầu lên ngao một tiếng, phi thường hài lòng mà liếc mắt nhìn người nào đó vẫn còn sau sô pha. Đúng vậy nên mắng nhiều một chút. Dám bỏ đói mình, tội thật đáng chết! lúc Giang Trừng còn ở nhà, bản thân được ăn bao nhiêu đồ ngon, đến lượt người này thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Quả thực nghèo khổ~

Giang Trừng vẫn một mực nhìn vào Ngụy Vô Tiện, đợi anh ta bước ra. Ngụy Vô Tiện cúi thấp đầu xuống dùng đôi mắt tội nghiệp hướng Giang Trừng

- Hay là cậu bỏ cây chổi xuống trước rồi chúng ta từ từ nói chuyện?

Giang Trừng nhìn cây chổi mới mua trong tay, Ngụy Vô Tiện vẫn cố gắng thỏa hiệp.

- Dù sao cũng là thời đại hòa bình, chúng ta bỏ vũ khí xuống rồi cùng nhau nói chuyện?

- Vậy chúng ta sống giống thời chiến một chút, hay anh cũng tìm cái gì đó cầm lên rồi hai ta nói chuyện?

-  Cậu nỡ ra tay với tôi sao?

- Sao lại không nỡ? dù sao cũng đánh nhiều lần vậy rồi mà…

Giang Trừng xoay đầu nhìn trần nhà, Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội tiến đến nắm lấy thứ nguy hiểm trong tay cậu vứt sang một bên. Giang Trừng nhìn tên nào đó không sợ chết mà nắm lấy tay mình mà kéo về sô pha. Ngụy Vô Tiện rót một cốc nước đưa tới bên cậu.

- Nào uống một chút cho hạ hỏa. lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa!

Còn có lần sau hay sao? Giang Trừng trong lòng mắng một hồi, lại nhìn vào gương mặt tươi cười của Ngụy Vô Tiện,vân là không nhịn được đưa tay đánh một cái.

Ngụy Vô Tiện ¯\_ಠ_ಠ_/¯

Tiểu Hắc ăn xong, duỗi người một cái rồi phóng lên người Giang Trừng, nằm ngoan ngoãn trong tay cậu. Ngao một tiếng vô cùng thỏa mãn, nhân sinh gì đó so với Ngụy Vô Tiện đúng là dễ dàng hơn nhiều. Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dạng của nó, lòng bi phẫn mà không thành lời. Giang Trừng vuốt nó một chút, tay bật lên ti vi dự tính tiếp tục xem bộ phim hôm qua lại bị ánh mắt ai oán của Ngụy Vô Tiện làm mất tập trung.

-Ngụy Vô Tiện?

Nhìn~

-Làm sao?

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, ánh mắt ủy khuất mà nhìn cậu.

-Giang Trừng không để ý đến tôi!

-Hả?

- Ngay cả Tiểu Hắc cũng có địa vị hơn tôi trong lòng cậu. Giang Trừng cũng không thèm quan tâm tôi có đói bụng hay không..

-Không phải chúng ta mới vừa đi ăn hay sao? Anh còn đói bụng?

-…..

-Hơn nữa dù sao Tiểu Hắc cũng chỉ là một con mèo a, nó cũng không thể tự đi kiếm ăn được.

- Sao lại không được? Dù sao mèo cũng biết bắt chuột mà, cậu nhìn nó xem! Lúc về ốm bao nhiêu chứ? Bây giờ hai tay nâng lên còn thấy nặng! Đây là kết quả của việc cậu cho nó ăn quá nhiều!

(Tiện Trừng) Sư Huynh Để Ý Ta Một Chút Có Được Hay Không? - {Hoàn}Where stories live. Discover now