Chương 8: Chân tướng của quỷ dữ

1.3K 69 0
                                    

Aoko úp mặt vào gối, những hình ảnh về xác chết ban sáng cứ lượn lờ trong đầu khiến cô sợ đến không tài nào ngủ được. Không hiểu sao, lúc trời còn sáng, khi có Kaito và bạn bè ở quanh, Aoko hoàn toàn không nghĩ đến, nhưng khi màn đêm buông xuống, cô nhìn đâu cũng thấy thi thể đẫm máu của nạn nhân, đó là Kaito đã chặn không cho cô xem toàn bộ xác chết rồi đấy. Aoko lắc mái tóc và ngồi dậy, xung quanh cô im phăng phắc không một tiếng động, Akako và Keiko đều đã ngủ cả. Aoko nhẹ nhàng bước xuống giường, bước về phía ban công, có lẽ hít thở ít khí trời sẽ giúp giấc ngủ đến dễ dàng hơn chăng?

Có lẽ vì dư âm của những tên sát nhân hàng loạt, mà vào ban đêm, bãi biển Hokkaido không có lấy một bóng người, chỉ thấy một số ánh đèn lập lòe của các cửa hàng tiện lợi nằm rải rác quanh khu phố

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Có lẽ vì dư âm của những tên sát nhân hàng loạt, mà vào ban đêm, bãi biển Hokkaido không có lấy một bóng người, chỉ thấy một số ánh đèn lập lòe của các cửa hàng tiện lợi nằm rải rác quanh khu phố. Aoko hít một hơi sâu, tận hưởng cái hương vị mằn mặn của biển. Đây là lần đầu tiên Aoko được đi chơi xa với bạn bè, và việc gặp được những người bạn mới, như Ran, Kazuha, Sonoko và chị Azusa khiến chuyến đi trở nên thú vị hơn rất nhiều, mặc dù Kaito có vẻ không vui lắm, nhất là khi cô gặp lại Yuchan. Sao lại thế nhỉ? - Aoko khoanh tay lên thành ban công và ngước mắt nhìn lên bầu trời, ngẫm nghĩ. Đã gần 10 giờ đêm, nhưng ánh trăng trên bầu trời đã tỏa sáng vằng vặc, đẹp như một bức tranh vẽ. Cô có nghe nói rằng đêm nay là đêm mà mặt trăng tiến đến gần Trái Đất nhất, tạo ra hiện tượng siêu trăng cực kỳ hiếm. Keiko đã rất háo hức được xem, nhưng cậu ấy lại vận động chạy nhảy quá sức cả ngày, nên giờ đã ngủ vùi trong chăn. Ánh trăng đẹp như vậy, Keiko bỏ lỡ, quả là đáng tiếc. Aoko nhìn xuống ban công phía dưới, nơi ở của Kaito. Không một ánh đèn, Aoko nghĩ, không biết giờ này Kaito đang làm gì nhỉ? Không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến Kaito, cô lại cảm thấy một cảm giác rất dễ dịu, dễ dịu, và an toàn. Dù Kaito luôn luôn chọc cô tức giận, nhưng cậu ấy cũng là người duy nhất luôn nhớ cô thích ăn gì, thích vật dụng như thế nào, muốn đi chơi ở đâu, chỉ cần cô thích, Kaito đều không ngần ngại đáp ứng, dù cậu ấy luôn tỏ vẻ miễn cưỡng trong tất cả chuyện này.

Có phải vì cô là bạn từ nhỏ của cậu ấy không?

"Cậu...ấy...là...của...tao."

Câu nói mà Kaito nói với gã tóc xanh đội bạn trong trận đấu bóng rổ khi hắn ta hất đầu về phía cô đột nhiên vang vọng trong tâm trí khiến hai má Aoko bất giác đỏ bừng. Liệu nếu chỉ là một người bạn thuở nhỏ, cậu ấy có thể nói thế không nhỉ? Nếu là cô, thì sẽ thế nào, nếu một ai đó đến và muốn cướp Kaito đi, liệu cô có cảm thấy khó chịu hay giận dữ không? Aoko nhíu mày, nhớ lại lúc Akako nói với cô rằng cô ấy thích Kaito, ban đầu, cô chỉ thấy tò mò, cô tự hỏi không biết một cô gái xinh đẹp như Akako thích Kaito ở điểm nào. Sau đó, khi chứng kiến hai người họ thật sự bắt cặp với nhau, trái tim cô đột nhiên có cảm giác đau nhói, đó là lúc Aoko nhận ra rằng, cô cũng thật sự muốn bắt cặp với Kaito, chỉ với Kaito, không phải với bất kỳ ai khác.

Cuộc Hội Ngộ Giữa Siêu Trộm Và Các Thám TửWhere stories live. Discover now