Chương 15. Nấu ăn

464 46 4
                                    

Tô Linh Nguyệt trời sinh đã sợ những thứ này, mấy thứ nhảy nhảy bò bò trên mặt đất, cô phải tránh xa ba mét, đây cũng là một trong những lý do cô không thích ra ngoài vào mùa hè, khi nghe nói có ếch, cô không thể quan tâm nhiều như vậy, cả người dính lấy Quý Tri Ý, thiếu điều ôm lấy trực tiếp treo trên người cô, vẻ bình tĩnh ngày thường tan vỡ, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: "Ở đâu vậy?"

Quý Tri Ý nói: "Phía sau chân cô."

Tô Linh Nguyệt muốn khóc: "Còn ở đó không?"

Có một tiếng ộp ộp trong không gian, cũng không biết là ở trong bụi cỏ hay phía sau, cơ thể cô cứng đờ, nghe Quý Tri Ý nói: "Nó vẫn ở đó, có muốn xem không?"

"Không, không cần." Tô Linh Nguyệt cố gắng bình tĩnh, hít sâu, sau vài giây muốn quay đầu lại, Quý Tri Ý thờ ơ nói: "Nhảy lên kìa."

Cô quay đầu lại nhanh chóng dựa sát vào cơ thể của Quý Tri Ý, khuôn mặt cũng sắp vùi vào trong lòng ngực cô ấy.

Một mùi thơm nhàn nhạt đọng lại trên chóp mũi Quý Tri Ý, cúi đầu xuống là chiếc cổ mảnh khảnh, làn da trắng như ngọc, ánh đèn tuy không quá sáng, mặc dù có người nhìn về phía này, nhưng nhân viên đội đạo cụ bận rộn xung quanh bên cạnh hai người nên không thu hút nhiều sự chú ý.

Tô Linh Nguyệt không kìm được, muốn đẩy Quý Tri Ý tiến lên hai bước.

Quý Tri Ý không nhúc nhích.

Cô gọi: "Tổng giám đốc?"

Có vẻ khó hiểu nên ngước mắt lên nhìn Quý Tri Ý, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, khuôn mặt trắng nõn không biết có phải bị dọa sợ hay không mà càng trắng bệch, đôi môi mỏng khẽ mở, khoảng cách quá gần, Quý Tri Ý nghe thấy nhịp tim mình đập dữ dội, cô tỉnh táo lại, cơ thể lùi lại hai bước, Tô Linh Nguyệt cũng bước hai bước tới cạnh cô.

Sau khi hai người rời khỏi vườn hoa, Tô Linh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nói: "Tôi đi thay quần áo."

"Đừng." Sau khi Quý Tri Ý nói xong, Tô Linh Nguyệt nghiêng đầu.

Quý Tri Ý nói: "Đừng lãng phí thời gian, ngày mai tôi sẽ bảo người đem quần áo về."

Tô Linh Nguyệt nóng lòng muốn rời đi, lúc này cô cũng không phản đối, đi theo Quý Tri Ý ra ngoài, chỉ nhẹ nhõm khi ra đến con đường bằng phẳng, cô nhẹ nhàng thở ra, khôi phục biểu cảm bình tĩnh.

Quý Tri Ý đi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn, giữa hai người cách nhau một sải tay nhỏ, bàn tay đặt bên hông cô cũng siết chặt.

Cuối cùng vẫn không kéo Tô Linh Nguyệt.

Đến cổng, Quý Tri Ý hỏi: "Đưa hợp đồng cho cô ấy chưa?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Đưa rồi, cô ấy trả lại cho tôi." Nhưng vì hôm nay cô ấy chịu gặp mình, điều đó cho thấy Dương Chi Chi cũng có hứng thú với lần hợp tác này, buổi chiều cô đã hỏi thăm rồi, có bốn năm công ty muốn mời cô ấy làm đại diện, nhưng đến nay vẫn chưa gặp được, hôm nay cô đã gặp, điều đó có nghĩa là có thể xoay chuyển.

Cô rất tự tin: "Lần sau nhất định có thể."

Quý Tri Ý nghiêng đầu nhìn cô hỏi: "Cô chắc chắn không?"

[BHTT][EDIT] Bệnh Công Chúa - Ngư SươngWhere stories live. Discover now