Chương 39: HOÁ THÀNH ANH QUỶ.

9.5K 834 117
                                    

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Trăng đêm nay rất sáng. Con đường hai bên bị ánh trăng chiếu thành bóng lớn trên mặt đất, nhìn có cảm giác như những bóng người mờ ảo quỷ dị dưới bóng đêm.

Bốn phía an tĩnh, không nghe được một tiếng vang, đến cả tiếng thở cũng bị mất hút trong đêm đen.

Dù không phải đến đây lần đầu, nhưng Tô Duyệt Vi đi trong sơn đạo yên tĩnh vẫn cảm thấy bồn chồn, giống như có thứ gì đó theo sau lưng cô.

Dưới đất là bùn đất mềm nhũn, theo từng bước chân đều lún xuống để lại dấu, theo từng bước chân thì đất đều chảy ra nước, dưới ánh trăng bàng bạc không khác gì huyết quang.

Tô Duyệt Vi có thể cảm nhận được trái tim chính mình kịch liệt nhảy lên, nhưng cô lại không thể nghe được tiếng tim đập vì chung quanh không khí đọng lại tựa hồ đem vạn vật nuốt trọn vào bóng đêm.

Gió ban đêm thổi khiến Tô Duyệt Vi không khỏi rùng mình lạnh sống lưng.

Đi trên sơn đạo một tiếng hơn, cuối cùng cô ta cũng đã lên được đỉnh núi.

Đỉnh núi là một khối đất bằng phẳng, trên đó còn một ngọn núi nhỏ khác được đắp nặn bằng vô số đá nhỏ.

Một đường đỏ kéo từ đỉnh xuống dưới tạo thành một chuỗi gắt gao vây quanh ngọn núi nhỏ.

Hoa văn trên ngọn núi nhỏ vô cùng phức tạp, nó có màu đen, giống miệng cự thú há rộng, dữ tợn khát máu.

Tô Duyệt Vi đem tế phẩm để trên thạch đài, còn cắm thêm vài nén nhang trên hương án.

Cô khẽ nhíu mày, bộ dáng có chút ghét bỏ, những nghĩ đến chỉ cần làm vậy thì vấn đề phiền toái sẽ được giải quyết, cô ta sẽ có đứa con cùng Bùi Trạch thì cũng nhịn xuống, không màng dơ bẩn mà quỳ xuống đất.

Chỉ là định mở miệng khấn thì miệng cô ta liền khựng. Cô ta không biết xưng hô với đứa nhỏ kia thế nào .

Tư tâm, Tô Duyệt Vi cũng không có ý định đem đứa nhỏ đã chết kia thành con mình, nó chỉ là một thứ công cụ , cái công cụ để có ta leo lên đỉnh nhân sinh, từ đầu đến cuối cô ta chả có chút cảm tình với nó.

Nếu không phải cái thứ "Công Cụ" đang chiếm lấy chỗ của con cô ta, thì Tô Duyệt Vi cũng chả đến nơi dơ bẩn này, chứ đừng nói chi biểu đạt thành ý cùng tình cảm với nó.

Bảo bối là xưng hô của đứa con tương lai của Tô Duyệt Vi, cô không thể xưng với thứ "Công Cụ" người không người quỷ không quỷ giống nó được.

Tô Duyệt Vi nghĩ nghĩ, lại mở miệng nhưng một cái xưng hô cũng không có, chính là trực tiếp xưng hô giống như khi nói với người khác.

"Mụ mụ hôm nay tới xem ngươi, mụ mụ lúc ấy cũng không có biện pháp mới từ bỏ ngươi, mụ mụ hoài thai mười tháng sinh hạ tới, ngươi phải tin tưởng mụ mụ thật thương ngươi."

"Mụ mụ cũng không biết ngươi thích ăn cái gì, nhưng này đó món cùng đồ chơi đều là mụ mụ tỉ mỉ chọn lựa, hy vọng ngươi sẽ thích."

"Những năm gần đây, mụ mụ cũng rất nhớ ngươi. Mụ mụ cũng hy vọng ngươi có thể trở về bên mụ mụ, nếu có thể nói, mụ mụ hy vọng ngươi kiếp sau lại trở thành hài tử của mụ mụ . Nhưng là ngươi đã rời đi, mụ mụ càng hy vọng ngươi có thể thanh thản ổn định mà đi, một lần nữa đầu thai làm người."

CỬA HÀNG NHANG ĐÈN CỦA TIỂU LÃO BẢN (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ