Hào Môn Kinh Mộng - 99 ngày l...

By Chicchoe

19.3M 308K 82.9K

Gặp đã là một cái duyên và cùng nhau đi hết chặng đường dài lại là một cái duyên lớn. Kết hôn với chính khách... More

Q.1 - Chương 1: Chồng Về Nhà Trễ
Q.1 - Chương 2: Em Gọi Tôi Là Gì?
Q.1 - Chương 3: Lúng Túng Đêm Khuya
Q.1 - Chương 4: Tin Tức
Q.1 - Chương 5: Dãy Số Xa Lạ
Q.1 - Chương 6: Nhìn Tận Mắt
Q.1 - Chương 7: Em Rất Sợ Tôi?
Q.1 - Chương 8: Hẹn Hò Cùng Anh
Q.1 - Chương 9: Dáng Dấp Người Chồng
Q.1 - Chương 10: Hòa Vy
Q.1 - Chương 11: Gia Đình Điều Chế Hương
Q.1 - Chương 12: Vinh Hoa Phú Quý Làm Gì?
Q.1 - Chương 13: Tiệc Tối
Q.1 - Chương 14: Người Phụ Nữ Kiêu Ngạo
Q.1 - Chương 15: Hạ Đồng
Q.1 - Chương 16: Người Đàn Ông Dưới Nắng Sớm
Q.1 - Chương 17: Thẻ Vàng
Q.1 - Chương 18: Hóa Ra Anh Rất Nguy Hiểm
Q.1 - Chương 19: Thước Đo Tình Yêu
Q.1 - Chương 20: Người Đến Không Có Ý Tốt
Q.1 - Chương 21: Mũi Tôi Rất Thính
Q.2 - Chương 1: Tiêu Diệp Lỗi
Q.2 - Chương 2: Hai Người Đàn Ông Dưới Tuyết Rơi
Q.2 - Chương 3: Con Nhỏ Xấu Xa
Q.2 - Chương 4: Đừng Có Làm Bộ Làm Tịch
Q.2 - Chương 5: Chị Em Bất Hòa
Q.2 - Chương 6: Đạo Lý Hiển Nhiên
Q.2 - Chương 7: Yêu Thật Lòng
Q.2 - Chương 8: Nguy Hiểm Rình Rập
Q.2 - Chương 9: Em Đóng Kịch Giỏi Hơn Chị Mình
Q.2 - Chương 10: Sự Chán Ghét Của Lệ Minh Vũ
Q.2 - Chương 11: Đoán Không Ra
Q.2 - Chương 12: Quan Tâm Sao?
Q.2 - Chương 13: Tâm Sinh Thất Vọng
Q.2 - Chương 14: Cáo Già Và Hồ Ly
Q.2 - Chương 15: Ống Kính Ẩn Dấu
Q.2 - Chương 16: Mục Đích Thật Sự
Q.2 - Chương 17: Gặp Mặt
Q.2 - Chương 18: Rắc Rối Lại Đến
Q.2 - Chương 19: Tôi Tới Là Vì Cô Ấy
Q.2 - Chương 20: Giáng Sinh Đầy Máu
Q.2 - Chương 21: Đau Đến Tan Nát Cõi Lòng
Q.3 - Chương 1: Buổi Ký Tặng "Hào Môn Kinh Mộng"
Q.3 - Chương 2: Nước Hoa "midi"
Q.3 - Chương 3: Mộ Thừa
Q.3 - Chương 4: Chưa Hẳn Người Yêu Nhưng Quá Xa Bạn Bè
Q.3 - Chương 5: Người Đàn Ông Trong Xe Mpv
Q.3 - Chương 6: Bức Tranh Gia Đình
Q.3 - Chương 7: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
Q.3 - Chương 8: Yêu Không Nhất Định Phải Tỷ Lệ Thuận Với Được Yêu
Q.3 - Chương 9: Ôm Nhau Dưới Bóng Đêm
Q.3 - Chương 10: Lời Mời Của Nhà Đầu Tư
Q.3 - Chương 11: Tiệc Chúc Mừng
Q.3 - Chương 12: Hoàn Toàn Cố Ý
Q.3 - Chương 13: Ánh Mắt Anh Ta Nhìn Em
Q.3 - Chương 14: Tôi Muốn Chính Em
Q.3 - Chương 15: Bông Ngọc Trai Đen
Q.3 - Chương 16: Lâu Rồi Mới Gặp
Q.3 - Chương 17: Đâu Đâu Cũng Thấy Uy Hiếp
Q.3 - Chương 18: Chiến Thắng Trong Yên Lặng
Q.3 - Chương 19: Đòn Chí Mạng
Q.3 - Chương 20: Chính Tà Khó Dò
Q.3 - Chương 21: Biến Hóa Khó Lường
Q.3 - Chương 22: Đằng Sau Là Cô Đơn Trống Trải
Q.4 - Chương 1: Cầu Hôn Bên Vòng Xoay Ngựa Gỗ
Q.4 - Chương 2: Thành Phố Của Anh Và Cô
Q.4 - Chương 3: Mọi Thứ Đều Thay Đổi
Q.4 - Chương 4: Không Thể Chỉ Nhìn Bề Ngoài
Q.4 - Chương 5: Không Ngờ Em Lại Trở Về
Q.4 - Chương 6: Yêu Thương Khiến Con Người Nghẹt Thở
Q.4 - Chương 7: Không Hẹn Mà Gặp
Q.4 - Chương 8: Mộ Viên
Q.4 - Chương 9: Phong Vân Tái Khởi
Q.4 - Chương 10: Bạn Từ Phương Xa Tới Thăm
Q.4 - Chương 11: Vạch Trần Bản Chất
Q.4 - Chương 12: Kết Cuộc Của Hạnh Phúc
Q.4 - Chương 13: Trở Lại Biệt Thự Bán Sơn
Q.4 - Chương 14: Búp Bê Rách Nát
Q.4 - Chương 15: Một Mình Rời Đi
Q.4 - Chương 16: Nhìn Xa Trông Rộng
Q.4 - Chương 17: Điều Khoản Chí Mạng Trong Hợp Đồng
Q.4 - Chương 18: Đánh Mất Tôn Nghiêm
Q.4 - Chương 19: Nỗi Đau Từng Trải
Q.4 - Chương 20: Ai Lo Lắng Cho Ai
Q.4 - Chương 21: Mùi Hương Kỳ Lạ
Q.5 - Chương 1: Chuyện Gì Đến Rồi Cũng Sẽ Đến
Q.5 - Chương 2: Bức Ảnh Đáng Sợ Trên Mộ Bia
Q.5 - Chương 4: Muốn Tìm Một Người
Q.5 - Chương 5: Xưng Hô Với Người Ngoài
Q.5 - Chương 6: Vô Cớ Bỏ Đi
Q.5 - Chương 7: Quyết Định Của Lệ Minh Vũ
Q.5 - Chương 8: Rất Dũng Cảm
Q.5 - Chương 9: Tiếp Thu Dạy Dỗ
Q.5 - Chương 10: Thuận Theo Yêu Cầu
Q.5 - Chương 11: Món Nợ Mười Năm
Q.5 - Chương 12: Không Ai Hạnh Phúc
Q.5 - Chương 13: Say Rượu
Q.5 - Chương 14: Chùn Bước
Q.5 - Chương 15: Toàn Người Xa Lạ
Q.5 - Chương 16: Cơn Giận Của Đàn Ông
Q.5 - Chương 17: Đâm Thủng Tờ Giấy
Q.5 - Chương 18: Tính Sổ
Q.5 - Chương 19: Cũng Nghĩ Đến Quà Tặng
Q.5 - Chương 20: Về Bán Sơn
Q.5 - Chương 21: Một Mặt Xa Lạ
Q.6 - Chương 1: Người Chồng Tốt
Q.6 - Chương 2: Đại Luật Sư Lạc Tranh
Q.6 - Chương 3: Bệnh Viện Tâm Thần Thanh Sơn
Q.6 - Chương 4: Anh Chờ Em
Q.6 - Chương 5: Ấm áp
Q.6 - Chương 6: Em thuộc về Anh
Q.6 - Chương 7: Như hình với bóng
Q.6 - Chương 8: Không phải bà Lệ
Q.6 - Chương 9: Lặp lại chuyện xưa
Q.6 - Chương 10: Đau lòng
Q.6 - Chương 11: Người lập bia
Q.6 - Chương 12: Nghi hoặc
Q.6 - Chương 13: Đêm cuối
Q.6 - Chương 14: Ngày thứ chín
Q.6 - Chương 15: Điện thoại
Q.6 - Chương 16: Đáp án cuối cùng
Q.6 - Chương 17: Sét Đánh
Q.6 - Chương 18: Manh mối nhà họ Hoà
Q.6 - Chương 19: Hành vi biến thái
Q.6 - Chương 20: Ảo ảnh đêm khuya
Q.6 - Chương 21: Bất Ngờ
Q.7 - Chương 1: Phát hiện
Q.7 - Chương 2: Nơi ánh đèn mờ nhạt lại là người đó
Q.7 - Chương 3: Bệnh nặng
Q.7 - Chương 4: Diệt trừ
Q.7 - Chương 5: Lời mời
Q.7 - Chương 6: Người thật
Q.7 - Chương 7: Anh muốn nhìn thấy em
Q.7 - Chương 8: Anh đau đầu
Q.7 - Chương 9: Bất trắc
Q.7 - Chương 10: Tôi chỉ là con ngốc
Q.7 - Chương 11: Mang thai
Q.7 - Chương 12: Mình yêu nhưng không thể ở bên nhau
Q.7 - Chương 13: Hiện trường giết người
Q.7 - Chương 14: Phân tích đáng sợ
Q.7 - Chương 15: Mất khống chế
Q.7 - Chương 16: Đòn chí mạng
Q.7 - Chương 17: Bất đồng
Q.7 - Chương 18: Tin nhắn thoại
Q.7 - Chương 19: Người em yêu vĩnh viễn là anh ấy
Q.7 - Chương 20: Suôn sẻ
Q.8 - Chương 1: Cách duy nhất cứu nhà họ Hoà
Q.8 - Chương 2: Từ chối
Q.8 - Chương 3: Đánh rơi lọ thuốc
Q.8 - Chương 4: Bị lừa
Q.8 - Chương 5: Tâm tư thay đổi
Q.8 - Chương 6: Muốn bỏ trốn? Bỏ ngay ý định đó đi!
Q.8 - Chương 7: Hành vi thái quá
Q.8 - Chương 8: Anh là Nhạc Bất Quần
Q.8 - Chương 9: Vụ việc ngoài ý muốn
Q.8 - Chương 10: Lo được lo mất
Q.8 - Chương 11: Rời khỏi
Q.8 - Chương 12: Nhìn thấy
Q.8 - Chương 13: Cấp cứu
Q.8 - Chương 14: Phẫn nộ
Q.8 - Chương 15: Sự thật
Q.8 - Chương 16: Điện thoại
Q.8 - Chương 17: Bệnh án
Q.8 - Chương 18: Lựa chọn
Q.8 - Chương 19: Còn có một từ gọi là "Thành Toàn"
Q.8 - Chương 20: Luôn ở bên cạnh
Q.8 - Chương 21: Biệt thự Bạch Lan
Q.8 - Chương 22: Giày vò
Q.8 - Chương 23: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận
Q.8 - Chương 24: Ngây ngô
Q.8 - Chương 25
Q.8 - Chương 26: Hù Doạ
Q.8 - Chương 27: Email xa lạ
Q.8 - Chương 28: Người khách bất ngờ
Q.8 - Chương 29
Q.9 - Chương 1: Bày mưu tính kế
Q.9 - Chương 2: Mâu thuẫn chị em
Q.9 - Chương 3: Kẻ thù của đối thủ chính là bạn bè mình
Q.9 - Chương 4: Phân tích của Mark
Q.9 - Chương 5: Bản lĩnh
Q.9 - Chương 6: Dịu dàng và nguy hiểm
Q.9 - Chương 7: Hy vọng
Q.9 - Chương 8: Nổi giận
Q.9 - Chương 9: Người đứng đằng sau
Q.9 - Chương 10: Anh có tình cảm với em
Q.9 - Chương 11: Giành những thứ tốt nhất cho cô ấy
Q.9 - Chương 12: A Miêu A Cẩu gặp nhau
Q.9 - Chương 13: Đổ máu
Q.9 - Chương 14: Tâm Linh Tương Thông
Q.9 - Chương 15: Lừa cưới
Q.9 - Chương 16: Cố tình hãm hại
Q.9 - Chương 17 : Hình Cũ
Q.9 - Chương 18: Bán đứng
Q.9 - Chương 19: Tỉnh táo
Q.9 - Chương 20: Cầu hôn
Q.9 - Chương 21: Lễ vật
Q.9 - Chương 22: Hâm nóng tình yêu
Q.10 - Chương 1: Ấm áp
Q.10 - Chương 2: Tả Giai Tuệ
Q.10 - Chương 3: Tung tích chiếc nhẫn
Q.10 - Chương 4: Xứng đôi vừa lứa
Q.10 - Chương 5: Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Q.10 - Chương 6: Công Bằng
Q.10 - Chương 7: Từ hiểu lầm tới thù hận
Q.10 - Chương 8: Ông trời trêu cợt
Q.10 - Chương 9: Có yêu mới biết trân trọng
Q.10 - Chương 10: Cầu hôn lần thứ hai
Q.10 - Chương 11: Lời thoại kinh điển
Q.10 - Chương 12: Bị cầu hôn
Q.10 - Chương 13: Đại hội cổ đông
Q.10 - Chương 14: Yêu
Q.10 - Chương 15: Trù tính cho tình yêu
Q.10 - Chương 16: Giao dịch
Q.10 - Chương 17: Tin tốt
Q.10 - Chương 18: Xót xa
Q.10 - Chương 19: Chúng ta kết hôn đi
Q.10 - Chương 20: Giám định
Q.10 - Chương 21: Bình lặng
Q.10 - Chương 22: Đào Tuý
Q.10 - Chương 23: Người tài giỏi
Q.10 - Chương 24: Sự quan tâm của Bạch Sơ Điệp
Q.10 - Chương 25: Giết người diệt khẩu
Q.10 - Chương 26: Thất bại chồng chất
Q.10 - Chương 27: Là vui hay buồn?
Q.10 - Chương 28: Giáng sinh yêu thương
Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em
Ngoại truyện 2 - Bằng lòng với hạnh phúc của ai

Q.5 - Chương 3: Kinh Hồn Nơi Nghĩa Trang

75.3K 1.3K 496
By Chicchoe

Một con chim vỗ cánh bay ngang qua đầu cô.

Gió chợt thổi mạnh hơn, xua đom đóm phân tán khắp nơi, xa xa nhìn lại hệt như những đốm lửa âm u không rõ.

Tô Nhiễm ngã xuống, kính mắt cũng rớt theo, cô ngồi dậy, đưa tay lần tìm. Ai ngờ đầu gối vừa nhích, cô liền nghe tiếng tròng kính vỡ, cầm lên xem chỉ còn lại cặp gọng đen trơ trọi.

Trời ơi, làm sao bây giờ?

Tô Nhiễm hoảng loạn đứng dậy, quan sát xung quanh, sắc trời đã tối đen, cô nhìn mọi thứ đều mù mịt. Ngay lúc này, tại chỗ này, hơn nữa còn trước ngôi mộ chung của hai vợ chồng kỳ lạ, cô chỉ thấy sởn da gà. Bên cạnh cô toàn những ngôi mộ lạnh lẽo...

Nếu dưới tình huống có thể nhìn rõ, cô sẽ không thấy âm u đáng sợ, nhưng con người một khi không thấy rõ xung quanh, cảm giác kinh khủng và bất an sẽ vô cớ sinh sôi từ tận đáy lòng, muốn cản cũng không được, muốn xua cũng không xua đi.

Tô Nhiễm hít một hơi thật sau, kỳ thực việc cô muốn làm nhất chính là nhìn rõ bức ảnh người đàn ông trên mộ bia. Sở dĩ, cô thấy kinh khủng, vì cô phát hiện người đàn ông trên mộ bia này, ánh mắt anh ta, đường nét trên gương mặt anh ta sao lại....giống Lệ Minh Vũ như vậy chứ?

Tô Nhiễm nuốt nước bọt, híp mắt lại gần. Người đàn ông trên bức ảnh hiên ngang phong độ, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, thấy nụ cười này Tô Nhiễm càng thêm sợ hãi, vội rời xa ngôi mộ chung này.

Không được nhớ, không được nhớ, trên đời này người giống người rất bình thường.

Trấn tĩnh cảm xúc khác thường trong lòng, Tô Nhiễm bước ngắn bước dài qua đường ra. Chỗ này là nghĩa trang lớn nhất thành phố, nếu không phải người hay tới tảo mộ sẽ lạc đường, Tô Nhiễm chính là một trong số đó. Thứ nhất, đây là lần đầu tiên cô tới nơi này thăm ba, thứ hai, không có mắt kính cô nhìn đường không rõ. Cô cứ nghĩ con đường nào cũng đều ra được, nhưng không ngờ con đường cô đang đi không giống như đường ra, loáng cái cô luống cuống, không biết bản thân đang ở đâu.

Cô mau chóng lấy điện thoại trong giỏ xách ra, ít ra cô còn có thể gọi điện cầu cứu.

Ai ngờ điện thoại lại không được...

Không phải thần linh muốn cô qua đêm ở đây chứ? Dù như vậy, ở trước mộ của ba nói chuyện với ba cả đêm vẫn tốt hơn, nhưng bây giờ, ngay cả mộ của ba cô cũng tìm không ra.

Nghĩa trang nằm rất xa khu vực thành thị. Ưu điểm của nó là hoàn cảnh nơi đây tốt, không khí trong lành, dân cư thưa thớt. Nhưng đương nhiên cũng có khuyết điểm, đó chính là tới buổi tối, nơi đây dày đặc sương mù.

Hơi sương nồng nàn khiến cô khó thở, cô ngồi thở dốc trên bậc thang. Nơi mà có sương mù nơi đó sẽ ẩm ướt, cũng có nghĩa là trời sắp mưa. Quả nhiên chưa bao lâu sau, mưa phùn bắt đầu rơi xuống, hòa lẫn với sương mù bủa vây lấy cô. Tuy không phải mưa đông, nhưng ở nơi này, ngay phút giây này đáng sợ vô cùng.

Tô Nhiễm cười khổ, mệt mỏi lắc đầu. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ hàm ý "Nhà dột lại gặp mưa dầm".

Cô ngửa đầu, mưa rơi ướt tóc và gò má cô, để cô tỉnh táo hơn cũng tốt. Ở cái nơi gần gũi với chết chóc nhất, cô cũng có thể suy ngẫm lại những chuyện đã qua với Mộ Thừa, với Hòa Vy, với Lệ Minh Vũ... Con người sống trên đời bao giờ cũng cố chấp vài việc, cố chấp quá khứ đã qua? Cũng như nơi an giấc ngàn thu? Đạt được thì thế nào? Mất đi thì ra sao? Con người bất kể đau thương hay vui sướng, không phải đều do đạt được và mất đi gây ra sao?

Tô Nhiễm khẽ thở dài, lơ đãng nhớ tới Lệ Minh Vũ, gần đây cô hay suy nghĩ rốt cuộc anh muốn gì, mục đích thật sự của việc giữ cô bên cạnh là gì, nhưng cùng anh quấn quýt mấy ngày vừa qua cô vẫn không tìm ra đầu mối. Ngồi trên bậc thang lạnh ngắt, ngược lại khiến cô thêm tỉnh táo, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên có lẽ tốt hơn. Những việc phải trải qua trong đời người không chừng đã được định sẵn từ lâu, có vướng mắc hơn, chấp nhất hơn, đau khổ hơn thì kết quả vẫn vậy, vẫn phải đón nhận nó. Chẳng thà cứ tâm bình khí hòa đón nhận, biết đâu sẽ có một sắp xếp khác ở không xa chờ bạn.

Cô cong môi cười, buồn cười thật, một người sống lại ở giữa nơi đầy người chết suy ngẫm ý nghĩa cuộc sống.

Cô giơ tay xem đồng hồ, coi ra hôm nay cô phải qua đêm lạnh lẽo ở nơi đây, xem như trải nghiệm cuộc đời. Tô Nhiễm vòng tay ôm người, cánh tay cô mát lạnh ướt sũng dưới mưa. Có lẽ cô nên suy nghĩ đến việc viết một cuốn tiểu thuyết kinh dị, dù gì không phải ai cũng có dũng khí đợi cả đêm ở nghĩa trang.

Cô hít mũi, đang định tìm nơi trú ngụ, cô đột nhiên nhìn thấy ánh đèn sáng lờ mờ truyền đến, xuyên qua sương mù dày đặc đến gần cô.

Tô Nhiễm nghĩ đến đầu tiên chính là sự việc kỳ dị xuất hiện, cô hấp tấp đứng dậy, bước lùi ra sau. Giờ này không thể có người đến nghĩa trang, chỉ có một khả năng duy nhất, cô...gặp ma.

Không thể nào? Ông trời ơi, vừa rồi cô chỉ vui đùa một chút thôi mà, cô chưa muốn đổi sang viết tiểu thuyết kinh dị nhanh vậy đâu.

Tiếng bước chân nhỏ vụn đạp trên sỏi đá, tiếng chân chạy trốn của Tiểu Nhiễm, cô không nghe thấy âm thanh từ phía sau, nhưng trông thấy một cái bóng mơ hồ như ẩn như hiện, cô không đeo kính nên không nhìn rõ, cô chỉ cảm thấy cái bóng đó như ma quỷ, hòa quyện cùng sương mù, rồi dần ngưng tụ thành bóng dáng lớn hơn...

Cô không kìm nén nổi nỗi sợ hãi trong lòng.

"A!" Một tiếng thét chói tai phát ra từ cô, cắt ngang màn đêm.

Ngay sau đó, cô thấy cả người mình chạm vào vòm ngực rắn chắc, có một bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, tiếng nói trầm thấp truyền ngay đến tai cô, "Là tôi, đừng sợ."

Giọng nói Tô Nhiễm vỡ vụn, cô run rẩy, khó khăn ngóc đầu dậy từ vòm ngực đàn ông. Dưới màn sương, gương mặt đàn ông huyền ảo, đường nét ngũ quan anh tuấn ướt sũng mưa. Người đàn ông thấy toàn thân cô lạnh lẽo, cau mày, không nói tiếng nào cởi áo khoác của mình ra choàng cho cô.

Tô Nhiễm trợn to mắt nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt cô. Người đàn ông cầm đèn pin, ánh sáng mờ nhạt đan vào màn sương xung quanh, tạo nên vầng sáng dịu dàng. Thân hình đàn ông cao lớn như vị cứu tinh từ trên trời phái xuống. Tô Nhiễm nhìn đến say mê hoa mắt. Lệ Minh Vũ?

Thần sắc anh lo lắng, chớp mắt trông thấy cô, anh dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều, phải anh không? Gương mặt anh sao lại lo lắng? Hay là... Cô vô thức lùi về sau, trừng to mắt nhìn gương mặt đàn ông, không phải người đàn ông trong bức ảnh trên bia mộ kia chứ?

Suy nghĩ này nếu đặt vào thường ngày sẽ rất buồn cười, nhưng cô thấy rõ ràng gương mặt này giống hệt người đàn ông đã chết kia. Khuôn mặt này bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, vào đêm mưa, ở tại đây, ngay lúc này, nghĩ như vậy cũng đúng mà...

Thấy vẻ mặt cô kì lạ, hơn nữa đôi mắt cô càng lúc càng hoảng loạn, Lệ Minh Vũ cau mày, người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy? Anh gần như đi hết nghĩa trang, bực bội và lo lắng vô cớ bủa vây tim anh, anh không kìm được khẽ quát, "Đang yên đang lành tới đây làm gì? Sao lại tắt điện thoại?"

Giọng nói đàn ông quen thuộc kéo Tô Nhiễm trở về hiện thực, là Lệ Minh Vũ, anh, anh đến nghĩa trang?

Lòng cô đong đầy ấm áp và vui mừng khó nói thành lời, thường ngày cô rất sợ nghe giọng nói của anh, thậm chí còn thấy chán ghét, nhưng bây giờ cô lại thấy giọng nói của anh là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới.

"Anh"...Phút chốc cô xúc động không biết nói gì cho đúng.

"Quần áo em ướt hết rồi!" Anh giận dữ gầm lên.

Tô Nhiễm rụt cổ, nghe lời anh kéo chặt áo khoác trên người, nhiệt độ thuộc về anh sưởi ấm cô, nùi hương đàn ông thành thục và hương hổ phách dịu nhẹ hợp thành dòng nước ấm vây kín cô, hơi ấm kì diệu xua tan giá lạnh và đuổi đi kinh hoàng trong cô.

"Điện thoại đâu?" Giọng nói còn pha lẫn không vui vang lên trên đầu cô, nhưng đỡ hơn nhiều so với quát giận ban nãy.

Tô Nhiễm lập tức cầm điện thoại trong giỏ xách ra đưa anh.

Lệ Minh Vũ cầm điện thoại, nhìn lướt qua, bấm một hồi không có tín hiệu, đáy mắt anh vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, lườm cô, nghiến răng nói, "Em nhớ kĩ cho tôi, từ nay về sau, tôi cấm điện thoại em hết pin, hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều không được phép tắt máy!"

"Tôi cũng không muốn..."

"Có nghe hay không?" anh quát lần nữa, cắt ngang lời cô.

"Nghe, nghe rồi." Lần đầu tiên Tô Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời anh, có lẽ cái này chính là " khi bị người khác áp chế, phải biết nhân nhượng tạm thời". Cô sợ anh giận, bỏ cô lại một mình, nếu vậy cô sẽ rất thảm.

"Đi theo tôi, còn muốn đứng đây cho bệnh phải không? Rõ là ngốc ngoài sức tưởng tượng." Lệ Minh Vũ nén giận, xoay người bước xuống bậc thang. Tô Nhiễm sợ mất dấu anh, vội vàng đi theo sau.

Cứ như vậy, dưới làn mưa, một người đàn ông cao lớn, một người phụ nữ nhỏ nhắn, một trước một sau bước đi. Cơ bắp đàn ông rắn chắc lắp ló dưới áo sơ mi ướt mưa, đi được một lúc, anh bỗng dừng chân, ngoảnh đầu ra sau, trông thấy cô tụt một quãng xa. Bóng dáng cô nhỏ nhắn choàng áo khoác của anh gần như hòa quyện vào màn sương dày đặc.

Anh nhẫn nại đứng yên tại chỗ chờ cô.

Tô Nhiễm cố gắng đi nhanh, nhưng vẫn không theo kịp Lệ Minh Vũ. Anh cao lớn, tay chận lại dài, đương nhiên sẽ đi nhanh hơn cô rất nhiều. Hơn nữa, cô còn phải híp mắt liên tục, cúi đầu quan sát đường đi. Cô sợ mình không cẩn thận hụt chân, ai ngờ càng lúc càng bị bỏ xa.

Mãi đến...

"Ow..." Cô bất ngờ va vào anh.

Lệ Minh Vũ không biết làm thế nào, đành giơ tay đỡ lấy người phụ nữ không biết phân biệt nổi đông tây nam bắc, nhìn cô xoa mũi, anh thở dài, "Em không sao chứ?"

Tô Nhiễm lắc đầu.

"Mắt em sao vậy? Thấy cô cứ cặm cụi cúi đầu bước đi, anh nhận ra điều gì đó, nâng mặt cô lên hỏi.

Hả...

"Không có gì, tôi không cẩn thận làm vỡ mắt kính nên nhìn không rõ."

Cô xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác.

Lệ Minh Vũ hơi nheo mắt, "Em bị cận?"

Sao từ trước đến giờ anh không biết? Cô bị cận từ bốn năm trước ư? Sao chưa bao giờ thấy cô đeo kính?

Tô Nhiễm than nhẹ một tiếng, gật đầu. Anh không biết cũng là chuyện bình thường. Hằng ngày, anh đi từ rất sớm, tối trễ mới trở về, lúc đó cô đã tháo kính xuống. Còn gặp anh ban ngày, cô đã đeo kính áp tròng.

Lệ Minh Vũ nhìn cô hồi lâu, thản nhiên nói, "Bây giờ, em đi được không?"

"À được, chỉ cần..." Tô Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, cô bối rối, nói khẽ, "Anh đi chậm một chút."

Cõi lòng cứng rắn bỗng chốc tan chảy dưới sự mềm mại của cô, vẻ mặt anh hòa hoãn, kéo tay cô qua, đầu ngón tay cô lạnh buốt thấm qua lòng bàn tay chui sâu vào tim anh, ngữ khí anh thoáng dịu dàng, "Đi thôi."

Bàn tay anh rộng lớn, rất ấm áp, rất an toàn, cảm giác này hệt như chiếc áo khoác trên người cô. Tô Nhiễm bỗng thấy rung động, tại sao có thể như vậy chứ? Tô Nhiễm à Tô Nhiễm, mày có thể đừng không có tiền đồ như vậy có được không?

Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng cơ thể nhỏ nhắn vẫn vô thức nép sát vào anh. Dù sao không thấy rõ đường đi là một chuyện rất gay go, cô chỉ biết nhờ anh để bước đi thuận lợi hơn, cũng may anh bước chậm lại, nhờ vậy cô đi đỡ vất vả hơn.

Cơ thể phụ nữ mềm mại nhẹ nhàng cọ sát vào cánh tay Lệ Minh Vũ, hương thơm dịu nhẹ hòa lẫn mùi mưa quấn quýt vào hô hấp của anh, càng khiến cơ thể anh sản sinh một cảm giác khô nóng khó nói, yết hầu của anh chuyển động. Lệ Minh Vũ quay lại nhìn, thấy cô dựa dẫm nắm chặt tay mình, khóe miệng anh không kìm được bất giác cong lên, niềm vui chưa bao giờ có cứ lặng lẽ dâng tràn...

"Ngày mai đi mổ mắt laser." Anh không muốn tưởng tượng nếu anh không tìm được cô.

"A?" Tô Nhiễm tập trung bước đi nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn anh một cái, lát lâu sau mói hiểu ra, vội vàng lắc đầu, "Không được. Tôi không làm đâu. Tuy rằng phương pháp này tiên tiến, nhưng dù sao cũng mới ra đời hơn chục năm nay. Chưa có thí nghiệm lâm sàng nào chứng minh người phẫu thuật khi về già mắt vẫn khỏe mạnh. Tôi nghe nói sau khi làm phẫu thuật này, về già sẽ mắc bệnh đục thủy tinh thể, phiền phức lắm. Tôi không muốn khi mình già đi, cái gì cũng không thấy. Đến lúc đó tôi phải làm sao đây?"

Continue Reading

You'll Also Like

345K 13.3K 99
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...
35K 3.5K 35
Câu chuyện này được phóng tác dựa trên sự yêu thích của tác giả với nhân vật Sun và Ongsa trong tiểu thuyết 23 độ 5 Trái Đất nghiêng. Hệ thống nhân...
108K 6.5K 125
Tên gốc : Hảo Hảo Ái Ngã / 好好爱我 Tác giả : Hàn Thất Tửu Thể loại : Bách hợp, hiện đại, gương vỡ lại lành, hiện tại quá khứ đan xen, chua, cay, mặn, n...
271K 5.9K 150
Edit bởi tui!!!