Hào Môn Kinh Mộng - 99 ngày l...

By Chicchoe

19.3M 308K 82.9K

Gặp đã là một cái duyên và cùng nhau đi hết chặng đường dài lại là một cái duyên lớn. Kết hôn với chính khách... More

Q.1 - Chương 1: Chồng Về Nhà Trễ
Q.1 - Chương 2: Em Gọi Tôi Là Gì?
Q.1 - Chương 3: Lúng Túng Đêm Khuya
Q.1 - Chương 4: Tin Tức
Q.1 - Chương 5: Dãy Số Xa Lạ
Q.1 - Chương 6: Nhìn Tận Mắt
Q.1 - Chương 7: Em Rất Sợ Tôi?
Q.1 - Chương 8: Hẹn Hò Cùng Anh
Q.1 - Chương 9: Dáng Dấp Người Chồng
Q.1 - Chương 10: Hòa Vy
Q.1 - Chương 11: Gia Đình Điều Chế Hương
Q.1 - Chương 12: Vinh Hoa Phú Quý Làm Gì?
Q.1 - Chương 13: Tiệc Tối
Q.1 - Chương 14: Người Phụ Nữ Kiêu Ngạo
Q.1 - Chương 15: Hạ Đồng
Q.1 - Chương 16: Người Đàn Ông Dưới Nắng Sớm
Q.1 - Chương 17: Thẻ Vàng
Q.1 - Chương 18: Hóa Ra Anh Rất Nguy Hiểm
Q.1 - Chương 19: Thước Đo Tình Yêu
Q.1 - Chương 20: Người Đến Không Có Ý Tốt
Q.1 - Chương 21: Mũi Tôi Rất Thính
Q.2 - Chương 1: Tiêu Diệp Lỗi
Q.2 - Chương 2: Hai Người Đàn Ông Dưới Tuyết Rơi
Q.2 - Chương 3: Con Nhỏ Xấu Xa
Q.2 - Chương 4: Đừng Có Làm Bộ Làm Tịch
Q.2 - Chương 5: Chị Em Bất Hòa
Q.2 - Chương 6: Đạo Lý Hiển Nhiên
Q.2 - Chương 7: Yêu Thật Lòng
Q.2 - Chương 8: Nguy Hiểm Rình Rập
Q.2 - Chương 9: Em Đóng Kịch Giỏi Hơn Chị Mình
Q.2 - Chương 10: Sự Chán Ghét Của Lệ Minh Vũ
Q.2 - Chương 11: Đoán Không Ra
Q.2 - Chương 12: Quan Tâm Sao?
Q.2 - Chương 13: Tâm Sinh Thất Vọng
Q.2 - Chương 14: Cáo Già Và Hồ Ly
Q.2 - Chương 15: Ống Kính Ẩn Dấu
Q.2 - Chương 16: Mục Đích Thật Sự
Q.2 - Chương 17: Gặp Mặt
Q.2 - Chương 18: Rắc Rối Lại Đến
Q.2 - Chương 19: Tôi Tới Là Vì Cô Ấy
Q.2 - Chương 20: Giáng Sinh Đầy Máu
Q.2 - Chương 21: Đau Đến Tan Nát Cõi Lòng
Q.3 - Chương 1: Buổi Ký Tặng "Hào Môn Kinh Mộng"
Q.3 - Chương 2: Nước Hoa "midi"
Q.3 - Chương 3: Mộ Thừa
Q.3 - Chương 4: Chưa Hẳn Người Yêu Nhưng Quá Xa Bạn Bè
Q.3 - Chương 5: Người Đàn Ông Trong Xe Mpv
Q.3 - Chương 6: Bức Tranh Gia Đình
Q.3 - Chương 7: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
Q.3 - Chương 8: Yêu Không Nhất Định Phải Tỷ Lệ Thuận Với Được Yêu
Q.3 - Chương 9: Ôm Nhau Dưới Bóng Đêm
Q.3 - Chương 10: Lời Mời Của Nhà Đầu Tư
Q.3 - Chương 11: Tiệc Chúc Mừng
Q.3 - Chương 12: Hoàn Toàn Cố Ý
Q.3 - Chương 13: Ánh Mắt Anh Ta Nhìn Em
Q.3 - Chương 14: Tôi Muốn Chính Em
Q.3 - Chương 15: Bông Ngọc Trai Đen
Q.3 - Chương 16: Lâu Rồi Mới Gặp
Q.3 - Chương 17: Đâu Đâu Cũng Thấy Uy Hiếp
Q.3 - Chương 18: Chiến Thắng Trong Yên Lặng
Q.3 - Chương 19: Đòn Chí Mạng
Q.3 - Chương 20: Chính Tà Khó Dò
Q.3 - Chương 21: Biến Hóa Khó Lường
Q.3 - Chương 22: Đằng Sau Là Cô Đơn Trống Trải
Q.4 - Chương 1: Cầu Hôn Bên Vòng Xoay Ngựa Gỗ
Q.4 - Chương 2: Thành Phố Của Anh Và Cô
Q.4 - Chương 3: Mọi Thứ Đều Thay Đổi
Q.4 - Chương 4: Không Thể Chỉ Nhìn Bề Ngoài
Q.4 - Chương 5: Không Ngờ Em Lại Trở Về
Q.4 - Chương 6: Yêu Thương Khiến Con Người Nghẹt Thở
Q.4 - Chương 8: Mộ Viên
Q.4 - Chương 9: Phong Vân Tái Khởi
Q.4 - Chương 10: Bạn Từ Phương Xa Tới Thăm
Q.4 - Chương 11: Vạch Trần Bản Chất
Q.4 - Chương 12: Kết Cuộc Của Hạnh Phúc
Q.4 - Chương 13: Trở Lại Biệt Thự Bán Sơn
Q.4 - Chương 14: Búp Bê Rách Nát
Q.4 - Chương 15: Một Mình Rời Đi
Q.4 - Chương 16: Nhìn Xa Trông Rộng
Q.4 - Chương 17: Điều Khoản Chí Mạng Trong Hợp Đồng
Q.4 - Chương 18: Đánh Mất Tôn Nghiêm
Q.4 - Chương 19: Nỗi Đau Từng Trải
Q.4 - Chương 20: Ai Lo Lắng Cho Ai
Q.4 - Chương 21: Mùi Hương Kỳ Lạ
Q.5 - Chương 1: Chuyện Gì Đến Rồi Cũng Sẽ Đến
Q.5 - Chương 2: Bức Ảnh Đáng Sợ Trên Mộ Bia
Q.5 - Chương 3: Kinh Hồn Nơi Nghĩa Trang
Q.5 - Chương 4: Muốn Tìm Một Người
Q.5 - Chương 5: Xưng Hô Với Người Ngoài
Q.5 - Chương 6: Vô Cớ Bỏ Đi
Q.5 - Chương 7: Quyết Định Của Lệ Minh Vũ
Q.5 - Chương 8: Rất Dũng Cảm
Q.5 - Chương 9: Tiếp Thu Dạy Dỗ
Q.5 - Chương 10: Thuận Theo Yêu Cầu
Q.5 - Chương 11: Món Nợ Mười Năm
Q.5 - Chương 12: Không Ai Hạnh Phúc
Q.5 - Chương 13: Say Rượu
Q.5 - Chương 14: Chùn Bước
Q.5 - Chương 15: Toàn Người Xa Lạ
Q.5 - Chương 16: Cơn Giận Của Đàn Ông
Q.5 - Chương 17: Đâm Thủng Tờ Giấy
Q.5 - Chương 18: Tính Sổ
Q.5 - Chương 19: Cũng Nghĩ Đến Quà Tặng
Q.5 - Chương 20: Về Bán Sơn
Q.5 - Chương 21: Một Mặt Xa Lạ
Q.6 - Chương 1: Người Chồng Tốt
Q.6 - Chương 2: Đại Luật Sư Lạc Tranh
Q.6 - Chương 3: Bệnh Viện Tâm Thần Thanh Sơn
Q.6 - Chương 4: Anh Chờ Em
Q.6 - Chương 5: Ấm áp
Q.6 - Chương 6: Em thuộc về Anh
Q.6 - Chương 7: Như hình với bóng
Q.6 - Chương 8: Không phải bà Lệ
Q.6 - Chương 9: Lặp lại chuyện xưa
Q.6 - Chương 10: Đau lòng
Q.6 - Chương 11: Người lập bia
Q.6 - Chương 12: Nghi hoặc
Q.6 - Chương 13: Đêm cuối
Q.6 - Chương 14: Ngày thứ chín
Q.6 - Chương 15: Điện thoại
Q.6 - Chương 16: Đáp án cuối cùng
Q.6 - Chương 17: Sét Đánh
Q.6 - Chương 18: Manh mối nhà họ Hoà
Q.6 - Chương 19: Hành vi biến thái
Q.6 - Chương 20: Ảo ảnh đêm khuya
Q.6 - Chương 21: Bất Ngờ
Q.7 - Chương 1: Phát hiện
Q.7 - Chương 2: Nơi ánh đèn mờ nhạt lại là người đó
Q.7 - Chương 3: Bệnh nặng
Q.7 - Chương 4: Diệt trừ
Q.7 - Chương 5: Lời mời
Q.7 - Chương 6: Người thật
Q.7 - Chương 7: Anh muốn nhìn thấy em
Q.7 - Chương 8: Anh đau đầu
Q.7 - Chương 9: Bất trắc
Q.7 - Chương 10: Tôi chỉ là con ngốc
Q.7 - Chương 11: Mang thai
Q.7 - Chương 12: Mình yêu nhưng không thể ở bên nhau
Q.7 - Chương 13: Hiện trường giết người
Q.7 - Chương 14: Phân tích đáng sợ
Q.7 - Chương 15: Mất khống chế
Q.7 - Chương 16: Đòn chí mạng
Q.7 - Chương 17: Bất đồng
Q.7 - Chương 18: Tin nhắn thoại
Q.7 - Chương 19: Người em yêu vĩnh viễn là anh ấy
Q.7 - Chương 20: Suôn sẻ
Q.8 - Chương 1: Cách duy nhất cứu nhà họ Hoà
Q.8 - Chương 2: Từ chối
Q.8 - Chương 3: Đánh rơi lọ thuốc
Q.8 - Chương 4: Bị lừa
Q.8 - Chương 5: Tâm tư thay đổi
Q.8 - Chương 6: Muốn bỏ trốn? Bỏ ngay ý định đó đi!
Q.8 - Chương 7: Hành vi thái quá
Q.8 - Chương 8: Anh là Nhạc Bất Quần
Q.8 - Chương 9: Vụ việc ngoài ý muốn
Q.8 - Chương 10: Lo được lo mất
Q.8 - Chương 11: Rời khỏi
Q.8 - Chương 12: Nhìn thấy
Q.8 - Chương 13: Cấp cứu
Q.8 - Chương 14: Phẫn nộ
Q.8 - Chương 15: Sự thật
Q.8 - Chương 16: Điện thoại
Q.8 - Chương 17: Bệnh án
Q.8 - Chương 18: Lựa chọn
Q.8 - Chương 19: Còn có một từ gọi là "Thành Toàn"
Q.8 - Chương 20: Luôn ở bên cạnh
Q.8 - Chương 21: Biệt thự Bạch Lan
Q.8 - Chương 22: Giày vò
Q.8 - Chương 23: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận
Q.8 - Chương 24: Ngây ngô
Q.8 - Chương 25
Q.8 - Chương 26: Hù Doạ
Q.8 - Chương 27: Email xa lạ
Q.8 - Chương 28: Người khách bất ngờ
Q.8 - Chương 29
Q.9 - Chương 1: Bày mưu tính kế
Q.9 - Chương 2: Mâu thuẫn chị em
Q.9 - Chương 3: Kẻ thù của đối thủ chính là bạn bè mình
Q.9 - Chương 4: Phân tích của Mark
Q.9 - Chương 5: Bản lĩnh
Q.9 - Chương 6: Dịu dàng và nguy hiểm
Q.9 - Chương 7: Hy vọng
Q.9 - Chương 8: Nổi giận
Q.9 - Chương 9: Người đứng đằng sau
Q.9 - Chương 10: Anh có tình cảm với em
Q.9 - Chương 11: Giành những thứ tốt nhất cho cô ấy
Q.9 - Chương 12: A Miêu A Cẩu gặp nhau
Q.9 - Chương 13: Đổ máu
Q.9 - Chương 14: Tâm Linh Tương Thông
Q.9 - Chương 15: Lừa cưới
Q.9 - Chương 16: Cố tình hãm hại
Q.9 - Chương 17 : Hình Cũ
Q.9 - Chương 18: Bán đứng
Q.9 - Chương 19: Tỉnh táo
Q.9 - Chương 20: Cầu hôn
Q.9 - Chương 21: Lễ vật
Q.9 - Chương 22: Hâm nóng tình yêu
Q.10 - Chương 1: Ấm áp
Q.10 - Chương 2: Tả Giai Tuệ
Q.10 - Chương 3: Tung tích chiếc nhẫn
Q.10 - Chương 4: Xứng đôi vừa lứa
Q.10 - Chương 5: Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Q.10 - Chương 6: Công Bằng
Q.10 - Chương 7: Từ hiểu lầm tới thù hận
Q.10 - Chương 8: Ông trời trêu cợt
Q.10 - Chương 9: Có yêu mới biết trân trọng
Q.10 - Chương 10: Cầu hôn lần thứ hai
Q.10 - Chương 11: Lời thoại kinh điển
Q.10 - Chương 12: Bị cầu hôn
Q.10 - Chương 13: Đại hội cổ đông
Q.10 - Chương 14: Yêu
Q.10 - Chương 15: Trù tính cho tình yêu
Q.10 - Chương 16: Giao dịch
Q.10 - Chương 17: Tin tốt
Q.10 - Chương 18: Xót xa
Q.10 - Chương 19: Chúng ta kết hôn đi
Q.10 - Chương 20: Giám định
Q.10 - Chương 21: Bình lặng
Q.10 - Chương 22: Đào Tuý
Q.10 - Chương 23: Người tài giỏi
Q.10 - Chương 24: Sự quan tâm của Bạch Sơ Điệp
Q.10 - Chương 25: Giết người diệt khẩu
Q.10 - Chương 26: Thất bại chồng chất
Q.10 - Chương 27: Là vui hay buồn?
Q.10 - Chương 28: Giáng sinh yêu thương
Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em
Ngoại truyện 2 - Bằng lòng với hạnh phúc của ai

Q.4 - Chương 7: Không Hẹn Mà Gặp

105K 1.6K 1.5K
By Chicchoe

Lại một ngày nữa trôi qua. Sau hai ngày, mưa cuối cùng cũng tạnh. Buổi sáng trời đẹp với áng cầu vồng bảy sắc lơ lửng ngang trời, những chú chim vỗ cánh tung bay trong mây.

Tô Nhiễm xuống taxi, gấp ga gấp gáp đi vào sở cảnh sát, sắc mặt cô thoáng chút lo âu. Khi đến gần sở cảnh sát, một nữ cảnh sát cũng vừa vặn đi ngang qua, cô vội hỏi, "Xin lỗi, cô cho tôi hỏi cảnh sát Đinh có trong phòng làm việc không?"

Nữ cảnh sát gật đầu, "À, anh ấy ở phòng thẩm vấn lầu ba, đang... Ơ, cô không thể lên trực tiếp. Cô này..." Vẫn chưa nói xong, Tô Nhiễm liền vội vã lên lầu.

Nữ cảnh sát thấy vậy liền báo tin ngay với nhân viên có trách nhiệm trên lầu để kiểm tra.

Chờ thang máy không kịp, Tô Nhiễm chạy lên lầu ba bằng thang bộ. Phòng thẩm vấn trên lầu ba cô đã từng đi qua. Bốn năm trước, Đinh Minh Khải cũng lấy khẩu cung của cô ở nơi đó. Từ dọc hành lang đến cuối dãy, không biết thế nào nhưng trái tim cô lại vô cớ đập nhanh hơn. Cô chỉ nghĩ rằng do chạy bộ lên lầu, nhưng cảm nhận kỹ hơn lại thấy không phải như vậy, giống như trong phòng thẩm vấn có cảm giác nào đó đang hấp dẫn cô. Cảm giác này rất kỳ lạ, như một nguồn lực từ vĩ đại, hoặc như một kiểu sức kéo, kéo trái tim cô đập đến đau nhức.

Tim cô đập nhanh đến khó chịu, tay cô khẽ chạm vào khung cửa, cô chợt không dám đẩy ra. Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, vài người cảnh sát thấy cô nói: "Cô này, không thể đi vào."

Tô Nhiễm thấy họ càng chạy càng gần, hốt hoảng, không biết làm sao liền đẩy cửa phòng thẩm vấn ra...

"Cảnh sát Đinh, tôi có chuyện muốn nói với anh..." Đang nói giữa chừng, cô bỗng dưng dừng lại, ngay cả tim cô trong chốc lát cũng ngừng đập. Cô bất ngờ trợn to mắt trông thấy đôi mắt quen đến không thể quen hơn đang ngồi ở phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, người đàn ông ngồi đối diện Đinh Minh Khải chính là...Lệ Minh Vũ!

Hai người đối với việc cô đột nhiên xông vào cũng thấy hết sức khó hiểu. Nhất là Đinh Minh Khải, anh đờ ra nhìn cô rất lâu; còn Lệ Minh Vũ thấp thoáng ngạc nhiên, môi khẽ cong, đôi mắt càng thêm sâu thẳm nhìn cô như sư tử đang canh me một chú cừu.

Anh đang tiếp nhận thẩm vấn của Đinh Minh Khải nhưng vẻ mặt anh lại trầm tĩnh, tựa như không phải anh đối mặt với cảnh sát mà chỉ là ký giả bình thường.

Tô Nhiễm cầm chặt tay nắm cửa, muốn lùi về sau nhưng đã không còn kịp, muốn tiến lên trước lại như rảo bước đến vực sâu vạn trượng. Thoáng chốc, cô chỉ biết ngây ngốc đứng yên tại chỗ, tim cô đã ngừng đập từ lâu.

Chính là như thế...

Lại một lần nữa không hẹn mà gặp.

Anh bất ngờ xuất hiện khiến cô chẳng kịp đề phòng như lần gặp mặt trước ở Paris. Cô kích động chỉ muốn chạy trốn.

Trong đầu cô lại hiện lên câu nói vào đêm đó của anh, vô thức căng thẳng nuốt nước bọt.

Vài người cảnh sát đằng sau Tô Nhiễm, thấy vậy liền nói: "Cô này, sao cô có thể..."

"Không sao. Mọi người tiếp tục công việc đi. Cô ấy tới tìm tôi." Đinh Minh Khải đứng dậy nói với đồng nghiệp.

Các đồng nghiệp gật đầu, nhìn lướt qua Tô Nhiễm rồi đi.

Tô Nhiễm chỉ thấy xấu hổ vô cùng, tránh ra khỏi tầm mắt chăm chú của Lệ Minh Vũ, cô nhìn Đinh Minh Khải, khẽ nói, "Cảnh sát Đinh. Tôi, tôi nhất thời nóng lòng nên quên anh đang phá án. Vậy khi nào anh hết bận, tôi sẽ quay lại."

Lệ Minh Vũ ngồi đối diện như nghe được chuyện hài, nếp nhăn trên môi lan rộng hơn, ánh mắt nhìn Tô Nhiễm đầy suy tư.

Đinh Minh Khải nhìn Lệ Minh Vũ rồi lại nhìn Tô Nhiễm. Có lẽ thấy sắc mặt cô mất tự nhiên, gật đầu. Khi anh vừa định sắp xếp cô đến phòng nghỉ để đợi, cửa phòng liền truyền đến tiếng gõ nhẹ, một cảnh sát bước vào nói, "Cảnh sát Đinh, luật sư đại diện của Lệ Minh Vũ đã tới."

Một người đàn ông lịch lãm nhanh chóng bước vào, tuổi khoảng bốn mươi năm mươi, đeo kính gọng vàng, bộ dáng văn vẻ lịch sự, nhưng ánh nhìn lại sắc bén, "Cảnh sát Đinh, chúng ta lại gặp nhau. Dựa theo trình tự luật pháp, cảnh sát Đinh đã dùng hết thời gian thẩm vấn đối với đương sự. Tôi muốn dẫn đương sự của mình rời khỏi đây."

Đinh Minh Khải dường như đã sớm lĩnh giáo tài ăn nói của người luật sư này, cười nhạt, "Tôi nghĩ lần này anh phải về với tay không rồi. Đương sự của anh không thể được bảo lãnh, vết thương của cô Hòa Vy chúng ta đều thấy được. Vì vậy, tôi có lý do hoài nghi anh Lệ Minh Vũ cố tình gây thương tích cho người khác."

Tô Nhiễm ở bên cạnh vừa nghe liền thất kinh. Lệ Minh Vũ cố tình gây thương tích cho người khác? Đối phương còn là chị gái Hòa Vy của cô? Chuyện gì đã xảy ra? Cô theo bản năng hướng mắt về phía Lệ Minh Vũ thì đã thấy anh cười nhẹ như gió xuân.

Người luật sư trung niên cười phản đối "Xem chừng cảnh sát Đinh vẫn chưa nhận được báo cáo của cấp dưới. Cô Hòa Vy vừa mới hủy bỏ tố cáo."

"Sao?" Đinh Minh Khải sửng sốt.

"Cảnh sát Đinh, anh cũng thật là mọi chuyện chưa làm rõ đã liều lĩnh hành động. Điều này sẽ gây nên ảnh hưởng rất lớn với đương sự của tôi. Cô Hòa Vy rành rành là tự mình té bị thương, chẳng qua cô ấy chỉ nóng nảy cãi nhau đôi chút với đương sự của tôi mà đến sở cảnh sát báo án. Bây giờ khi tỉnh táo lại, cô ấy hủy án cũng là chuyện bình thường." Người luật sư trung niên cười hết sức ung dung.

Đinh Minh Khải nắm chặt tay, lại chuyển tầm nhìn sang một cấp dưới. Có lẽ cấp dưới cũng vừa nhận được tin, lúng túng gật đầu. Thấy vậy, sắc mặt anh càng thêm khó coi.

Lúc này, Lệ Minh Vũ luôn ngồi uống cà phê mới đứng dậy, hơi nới lỏng cravat, cười, "Cảnh sát Đinh, có thể thả tôi đi rồi chứ? Hình như tác giả Tô có chuyện quan trọng muốn báo với anh. Ngộ nhỡ bỏ lỡ thời cơ phá án tốt nhất, chẳng phải là cái được không bù đắp nỗi cái mất sao?" Nói xong, anh biếng nhác nhìn Tô Nhiễm, cười đầy ý vị.

Tô Nhiễm đương nhiên có thể cảm nhận được cái nhìn đầy ngụ ý của anh, nuốt nước bọt, toàn thân cô chợt thấy khó chịu.

Sắc mặt Đinh Minh Khải khó coi đến cực điểm. Cảnh sát cũng là con người, dẫu sao vẫn mãi ôm thái độ thù địch với quan chức bị tình nghi. Đinh Minh Khải sa sầm, vung tay ý bảo họ có thể rời đi.

Tô Nhiễm mãi không ngẩng đầu nhìn Lệ Minh Vũ, chỉ hơi nhếch người sang bên, tránh khỏi cửa ra vào. Khi Lệ Minh Vũ đến gần, cô lại thấy mùi hổ phách quen thuộc tiến sâu vào lòng cô.

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ bước ngang qua người cô rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng không ngờ anh lại dừng chân trước mặt cô. Chốc lát, trái tim cô chợt vỡ tan thành hai, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày da thủ công cao cấp.

Người đàn ông cúi đầu cười. Sau đó, anh cũng dần hạ người thấp xuống, gò má anh kề nhẹ vào tai cô, buông từng chữ từng chữ...

"Chào mừng em về nước. Tô Nhiễm...của tôi."

Tô Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, còn anh khi nói xong câu đó cũng ưỡn thẳng người, đối mặt với cô đang sợ hãi từ trên cao. Nụ cười của anh lan tràn từ môi đến đáy mắt, khiến người khác nghẹt thở...

Khi Lệ Minh Vũ đi, Tô Nhiễm mãi lâu mới định thần lại. Lời anh nói trước lúc đi vào tai cô khiến cô không rét mà run. Cô không biết anh sẽ làm ra chuyện gì, nhưng rõ ràng cuộc sống Hòa Vy cũng không tốt.

"Cô Tô, cô không sao chứ?" Sắc mặt Đinh Minh Khải thấp thoáng thất bại, nhưng anh cũng cảm thấy lo lắng cho thần sắc của Tô Nhiễm bội phần, hỏi han.

Tô Nhiễm nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc khác thường, nhìn Đinh Minh Khải cười, khẽ lắc đầu, ngồi xuống đối diện anh. Đinh Minh Khải thấy thế cũng bất đắc dĩ cười nói: "Cô và Lệ Minh Vũ, hai người thật sự làm tôi đau đầu. Lệ Minh Vũ vốn là người bị tình nghi, nhưng thế nào cũng không chịu ngồi ở đây dù chỉ một phút đồng hồ để tôi thẩm vấn. Còn cô thì sao, là một người vô tội, nhưng lại ngồi đối diện tôi."

Không có gì đáng để buồn cười nhưng lại khiến Tô Nhiễm nở nụ cười miễn cưỡng.

"Cô Tô, cô tìm tôi có chuyện gì?" Đinh Minh Khải không phải người hay thích nói đùa, nhanh chóng trở lại vấn đề chính. Anh đặt một tách cà phê trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi.

Tô Nhiễm vô thức nhìn thoáng qua tách cà phê. Trong đầu cô, bất giác trào dâng ý nghĩ: Trên đời này, không phải người đàn ông nào cũng biết bạn có bệnh đau bao tử, và không phải người đàn ông nào cũng chủ động bưng một ly nước ấm đến vì bạn.

Nghĩ như vậy, lòng cô hơi thấy hoảng loạn. Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại nghĩ đến chuyện ấy?

Ngẩng đầu nhìn Đinh Minh Khải lần nữa, cô khẽ lên tiếng: "Cảnh sát Đinh, hai ngày trước tôi trông thấy con trai Trần Tiểu An của Trần Trung ở bệnh viện. Tôi mới biết suốt nhiều năm qua, ông ta đích thật vì con trai mà tốn không ít tiền để chữa trị. Thông qua người bạn làm bác sĩ, tôi biết được Trần Tiểu An mỗi khi phát bệnh đều sẽ ở phòng săn sóc đặc biệt. Anh phải biết rằng nếu không tính phí giải phẫu hoặc trị liệu, mà chỉ tính phí phòng săn sóc đặc biệt thôi, thì mỗi ngày đã tốn trên dưới hai vạn. Một người làm vườn dù thu nhập có cao đến đâu, làm sao có khả năng gánh vác khoản phí nằm viện khổng lồ như vậy? Tôi cho rằng, chuyện Trần Trung ăn cắp tài sản nhà họ Hòa nhất định là có ẩn tình."

Đinh Minh Khải nghe xong, liền ngạc nhiên, "Trần Trung có con trai? Cảnh sát chúng tôi điều tra, cuộc đời ông ta chưa từng kết hôn, không có con trai."

Tô Nhiễm sửng sốt, "Không có khả năng. Bạn tôi là bác sĩ khoa cấp cứu ở bệnh viện, nhận ra Trần Tiểu An. Bạn tôi khẳng định Trần Trung là ba của Trần Tiểu An."

Đinh Minh Khải lâm vào trầm tư, hơi cau mày. Tô Nhiễm cũng thấy hết sức khó hiểu. Từ nhỏ, cô đã rời khỏi nhà họ Hòa, đương nhiên cô không có ấn tượng với Trần Trung, nhưng rõ ràng có con trai mà lại tuyên bố với người ngoài rằng không có, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao ngay cả máu mủ ruột thịt mà ông ta cũng không thừa nhận?

Suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ tới việc khác, cô vội nói: "Tôi nhớ bạn tôi từng nói, mỗi khi Trần Tiểu An tới bệnh viện đều do nhân viên xã hội đưa tới, người giám hộ cho tới giờ chưa từng xuất hiện. Sở dĩ, bạn tôi biết Trần Trung là ba cậu bé vì có một lần chính tai nghe Trần Tiểu An nói."

Đinh Minh Khải bỗng tỉnh ngộ, gật đầu, ánh mắt kiên định hướng về Tô Nhiễm, "Cô Tô, đầu mối cô cung cấp này rất có giá trị. Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục điều tra theo hướng này. Đây là một hướng mới hoàn toàn, nói không chừng sẽ càng tra ra nhiều sự tình bí ẩn."

Tô Nhiễm gật đầu, cô tin Đinh Minh Khải là cảnh sát tốt.

"Vậy cũng được. Chuyện..." Cô dừng một chút, do dự rồi hỏi, "Chuyện chị gái tôi là sao? Vừa rồi tôi nghe anh nói Lệ Minh Vũ cố ý gây thương tích cho người khác?"

Đinh Minh Khải lướt mắt nhìn cô, cảm thấy hơi hiếu kỳ, "Cô không biết chút gì về chuyện của Hòa Vy?"

Cô lắc đầu.

"Là như vậy, sáng nay chúng tôi nhận được tố giác của Hòa Vy, chỉ trích Lệ Minh Vũ đẩy cô ấy xuống lầu, làm trán cô ấy bị thương. Vì vậy, chúng tôi liền theo quy tắc đi lấy khẩu cung. Tuy sáng sớm, chúng tôi đã mời Lệ Minh Vũ đến đây, nhưng một câu anh ta cũng không nói, hiển nhiên chỉ chờ luật sư. Nhưng người khiến chúng tôi bế tắc chính là chị gái Hòa Vy của cô, vừa rồi cô cũng nghe được, rõ ràng là cô ấy báo án, rồi lại đột nhiên đổi ý. Cái này không phải là lãng phí tiền của người đóng thuế ư?" Đinh Minh Khải càng nói càng bực bội, ánh mắt đầy tức giận.

Tô Nhiễm nghe đến choáng váng.

Lệ Minh Vũ đẩy chị cô xuống lầu?

———————Hoa lệ phân cách tuyến——————

"Ừ. Mộ Thừa, em đã quyết định tạm thời không về Paris. Đúng vậy, bên này có vài việc phải xử lý. Hơn nữa, em vừa tìm được một căn phòng." Tô Nhiễm từ cục cảnh sát đi ra liền nhận được điện thoại của Mộ Thừa. Cô vừa chậm rãi bước đi bên ven đường vừa trò chuyện qua điện thoại.

Ánh mặt trời chiếu sáng chói chang, nhẹ nhàng phủ lên cô, vải vóc mềm mại cũng ánh lên tia sáng dịu dàng. Bóng cô đổ dài trên mặt đất.

Mộ Thừa ở đầu dây bên kia dặn dò đơn giản vài câu thì cúp máy. Tô Nhiễm cất điện thoại, rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi đây là đường dành riêng cho người đi bộ. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, bề ngoài của các cửa hàng buôn bán nằm san sát nhau cũng đã đổi thay. Sau lưng cô, nhiều cao ốc chọc trời hiện ra. Cô bước đi trên đường, trên chính quê hương của mình nhưng lại thấy như một thành phố xa lạ.

Hít sâu một hơi, cô có thể hít vào hương vị của mùa xuân. Thật ra, mỗi thành phố đều có mùi riêng, chỉ thuộc riêng về nó. Bốn mùa xuân hạ thu đông đều khác nhau, chỉ cần ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, bất kể kiến trúc xung quanh có thay đổi như thế nào, cô đều luôn kiên định. Bởi vì, ở đây mới là thành phố thuộc về cô.

Đi đến trước một tủ kính trưng bày, Tô Nhiễm đột ngột dừng bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm rất lâu, vốn đang nhẹ nhõm bước đi, cô chợt như bị đổ chì vào người, không còn cách nào động đậy. Cô lại bất giác đến cửa hàng này. Áo khoác ma-nơ-canh mặc trưng trong tủ kính bốn năm trước lại hiện ra lần nữa trong đầu cô. Hôm nay, tủ kính đã thay đổi sang đồ mùa xuân, nhưng cô vẫn quên không được chiếc áo khoác kia của bốn năm trước.

Còn có, lời Hòa Vy đã nói.

Hai chị em cùng lúc chọn đúng chiếc áo khoác đó, rồi lại cùng xem trọng một người đàn ông. Cuối cùng là nghiệt duyên hay tạo hóa trêu đùa? Thậm chí, cô còn nhớ như in, ngay trên con đường này, cô đã vui vẻ khiêu vũ cùng những người lang thang, rồi nhìn thấy được rất nhiều người vận động phiếu bầu vì Lệ Minh Vũ. Ngày hôm nay của bốn năm sau, tất cả mọi thứ trước đây đã tan thành mây khói. Kể cả khát vọng và niềm tin vào tình yêu của cô, tất cả đều đã cháy rụi không còn.

Hòa Vy của bốn năm sau, lại là như thế nào đây? Chị cô đã như mong muốn lấy được Lệ Minh Vũ, nhưng vì sao những điều nghe về chị cô lại không tốt? Thoáng chốc, cô như bị thôi thúc rất muốn đến thăm Hòa Vy, ngay cả Lệ Minh Vũ cô cũng không căm thù, thì làm sao có thể hận Hòa Vy? Cuộc sống với thù hận căn bản không thích hợp với cô. Nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi. Hòa Vy chắc chắn không biết tin cô trở về, ngộ nhỡ chị cô lại hiểu lầm nữa thì phải làm sao bây giờ?

Sau khi đứng nhìn cả buổi, Tô Nhiễm mới khẽ thở dài một hơi, vừa muốn xoay người đi, liền thấy một chiếc xe MPV chậm tãi đậu trước mặt cô. Cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cười như không cười của Lệ Minh Vũ.

Trái tim cô cũng theo cửa sổ hạ xuống mà đập mạnh một nhịp. Nụ cười của anh vẫn luôn khiến cô thấy chóa mắt. Không nói tiếng nào, cô theo bản năng quay người bước đi.

Môi Lệ Minh Vũ khẽ nhếch, không nói lời nào, đạp nhẹ chân ga theo sát phía sau Tô Nhiễm. Cô thấy kinh sợ, không biết anh muốn làm gì, thoáng chốc cô chỉ như chuột nhìn thấy mèo mà bỏ chạy. Lệ Minh Vũ nhìn thấy, nụ cười trên môi càng thêm tươi, hơi đạp ga mạnh hơn, ung dung bám theo sau.

Một người một xe, cục diện kiểu này duy trì hơn nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, Tô Nhiễm thật sự chạy không nổi nữa, chống tay lên tường thở hổn hển. Cô trông thấy xe Lệ Minh Vũ như âm hồn im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt mình, đành vẫy tay xin hàng. Đợi đến khi thở đều hơn, cô tiến lên trước, tay gắng sức đập mạnh một cái vào cửa xe, cô hết mức kiềm chế để khuôn mặt mình luôn bình tĩnh...

"Anh rất rảnh phải không?"

Lệ Minh Vũ ngồi ở ghế lái xe cong môi cười. Cũng không đến nỗi, ít ra cô không có giương cung bạt kiếm gọi anh là Lệ Minh Vũ hay khách sáo gọi anh một tiếng anh Lệ. Anh hơi ngẩng đầu quan sát cô một lúc rồi nói, "Lên xe."

Tô Nhiễm cau mày, dựa vào cái gì mà phải nghe lời anh?

"Không muốn biết tình hình của Hòa Vy sao? Tuy bốn năm trước, cô ta thương tổn em, nhưng dựa theo tính cách của em, em phải rất quan tâm đến cô ta mới đúng chứ." Lệ Minh Vũ nhàn nhã tự đắc nói, giọng điệu rề rề từ tốn, tựa như đã hiểu thấu đáo tính cách của cô từ lâu.

Tô Nhiễm bực bội, đứng yên đối mặt với anh, gằn từng chữ: "Hòa Vy là vợ của anh. Tôi quan tâm làm sao quan trọng bằng một người chồng như anh. Tôi mặc kệ anh vô tâm hay lỡ tay, Hòa Vy rất yêu anh, mong anh có thể quý trọng chị ấy."

"Em đang nói chuyện Hòa Vy ngã xuống lầu?" Lệ Minh Vũ tức cười nhìn cô, rồi lại nhìn tay của mình, hết sức dịu dàng lên tiếng, "Biết đâu thôi nhé. Không chừng tôi thật sự cố tình đẩy cô ta xuống lầu."

"Anh..."

"Có muốn nghe bốn năm qua tôi đối với Hòa Vy thế nào không, hở?" Anh nhẹ giọng cắt ngang cô, nụ cười lộ rõ nguy hiểm.

Tô Nhiễm lạnh lùng nhìn anh, một lúc sau hỏi, "Hòa Vy sống không tốt phải không?"

"Lên xe." Lệ Minh Vũ mời lần nữa, hơi nhếch mày, "Lên xe, tôi nói với em ngay."

Thái độ của anh cực kỳ nhàn nhã, nhàn nhã đến nỗi khiến Tô Nhiễm phát bực. Trong chốc lát, tính tình ngang bướng bỗng trỗi dậy, cô thật sự sợ anh phải không? Không nói tiếng nào liền vòng qua ghế phụ, mở cửa ra ngồi xuống, rồi sập mạnh cửa xe.

Trong xe chứa đầy hương đàn ông trưởng thành thuộc về anh, cộng thêm mùi hổ phách dìu dịu và vị thuốc lá nhàn nhạt, tạo thành hỗn hợp hoàn mỹ mê hoặc lòng người. Mùi hương thơm mát tự thấm vào hơi thở của cô, dễ dàng làm tâm hồn cô say đắm.

"Anh nói đi, Hòa Vy thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?" Cô sốt ruột hỏi.

Lệ Minh Vũ cười, không trả lời ngay, mà chỉ từ tốn lấy ra một hộp thuốc, nhếch mày, "Không ngại chứ?"

Tô Nhiễm kiên nhẫn gật đầu.

Anh mở hộp thuốc, lấy ra một điếu từ đó. Từng động tác của anh đều luôn tao nhã hờ hững như vậy. Anh ngậm thuốc vào miệng, bật hộp quẹt châm thuốc, hít sâu một hơi rồi khẩy thuốc vào gạt tàn.

Tô Nhiễm dõi theo mỗi một cử chỉ của anh, trái tim cô ngầm đập mạnh. Cô lẽ ra phải cảnh giác với anh mới đúng nhưng nhìn từng cử chỉ tao nhã của anh, cảm giác nguy hiểm chợt biến mất một cách lạ lùng.

"Bây giờ anh có thể nói rồi chứ?" Cô hắng giọng, cô nén tình cảm đang nổi lên từ đáy lòng.

Lệ Minh Vũ vẫn không nói gì như trước, chỉ thoáng ấn nút cửa sổ xe chậm rãi đóng lại. Trong nháy mắt, không gian liền trở nên khóa chặt, cách ly hoàn toàn với bên ngoài. Anh quay đầu, ôn hòa nhìn Tô Nhiễm, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại đáng sợ vô cùng.

Tô Nhiễm dù có ngốc hơn cũng cảm nhận được ánh mắt anh thay đổi. Cô chợt ý thức nguy hiểm như thủy triều bất ngờ kéo đến. Lúc này cô mới nhận ra người đàn ông này chẳng qua chỉ muốn dụ cô lên xe, căn bản sẽ không nói tình hình liên quan đến Hòa Vy với cô.

Xoay người mở cửa xe, cô lại nghe thấy một tiếng "cạch", cửa xe liền khóa chặt.

"Anh..." Cô tuyệt vọng quay đầu, trừng to mắt nhìn anh, "Mở cửa, tôi muốn xuống xe." Sự việc ở Paris lặp lại lần nữa.

Lệ Minh Vũ từ từ áp sát người gần cô, tay anh giữ chặt cô vào ghế ngồi, đôi môi anh dâng đầy ngụ ý, đôi mắt đen thẳm của anh vẫn trầm tĩnh, trầm tĩnh khiến cô bất an.

"Cô bé đơn thuần. Không ngờ em lại dám lên xe tôi." Anh trầm giọng, ngữ điệu ấm áp, xa xôi mà hoài niệm. Tay anh yêu thương khẽ vuốt ve gò má cô, rồi phác họa theo bờ môi cô, ánh mắt càng thêm tối thẳm, yết hầu của anh chuyển động.

Tô Nhiễm thoát không khỏi anh, lại chẳng muốn trông thấy đôi mắt đáng sợ của anh, cô nhắm chặt mắt, hàng mi dài rủ về phía gò má vô ý run rẩy, càng thêm rung động lòng người.

Anh vẫn không làm gì, lẳng lặng nhìn gương mặt cô.

Trái tim Tô Nhiễm căng chặt, thấy hồi lâu anh vẫn không động tĩnh, cô len lén mở mắt nhìn, lông tơ cô lại bất giác dựng đứng. Thấy anh vẫn luôn nhìn mình như cũ, cô vội vàng đóng chặt hai mắt, còn tim cô như sắp bật ra khỏi lồng ngực.

Điệu bộ của cô rơi vào tầm mắt anh, ý cười dịu nhẹ dần thay thế trêu cợt. Ánh mắt anh cũng chuyển sang dịu dàng nhưng cô lại không nhìn thấy. Anh không nén nổi tình cảm liền cúi đầu, môi anh chạm lên môi cô.

Mềm mại và hương thơm quen thuộc dẫn dắt rung động to lớn nhất nơi lòng anh. Tay anh vòng ôm eo cô, nụ hôn bất giác sâu hơn.

"Ưm..." Tô Nhiễm đột nhiên mở to hai mắt, nhưng lại bị anh mạnh mẽ cạy môi, chiếc lưỡi nhuộm đầy mùi hương thuộc về anh lùa vào miệng cô. Tất cả đều ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô không ngờ anh sẽ...

Cơ thể đàn ông rắn chắc dán vào người cô, truyền nhiệt độ thuộc riêng về bản thân anh sang cô. Hơi thở thành thục càng không ngừng vây quanh cô, cái ôm ấm áp phủ chặt lấy cô, càng lúc càng kịch liệt.

"Ưm...anh...buông ra." Tô Nhiễm thảng thốt vài giây rồi cố sức đẩy anh ra, thở gấp gáp nhìn anh, khuôn ngực cũng phập phồng theo nhịp hô hấp.

Lệ Minh Vũ cũng không cậy mạnh ép cô, đau đớn mờ mịt che lấp trêu cợt trên môi anh, tay anh nâng mặt cô, "Phụ nữ rõ là dễ thay đổi. Bốn năm trước, em không như vậy."

"Bốn năm trước anh cũng không phải anh rể tôi." Tô Nhiễm cảm thấy cần phải nhắc nhở thân phận hiện tại của anh một chút. Mặc dù khi nói lời này ra khỏi miệng, cô nhói đau như bị người khác bóc trần da mình.

"Anh rể?" Anh buồn cười hừ một tiếng, lại đến gần cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú gương mặt trắng ngần đang ngập ngừng của cô, "Tôi thì thấy ngược lại. Thỉnh thoảng, em cùng người anh rể này yêu đương vụng trộm một chút cũng không tồi."

Continue Reading

You'll Also Like

71.8K 5.9K 37
--- Trích đoạn: - Anh biết không? Anh chính là ánh dương rực rỡ của đời em đấy. Men say của rượu khiến mặt tôi nóng bừng như lửa đốt, miệng cười ngây...
227K 6.7K 18
[ Edit - Song tính/ Thô Tục ] Giải Cứu Cửa Hàng Sextoy Hán Việt: Trực Bá Ngoạn Phê Dã Năng Vãn Cứu Dụng Phẩm Điếm Mạ Tác Giả: A Nhược Tình trạng bả...
19.4K 1.1K 34
Tổng tài muốn chiếm hữu tôi Thư ký nhỏ~ em mau qua đây Warning: 18+
1.3M 124K 151
Hán Việt: Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Hậu Ngã Bạo Hồng Liễu Tác giả: Phong Hoa Như Cố Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt...