[Series][SeulRene] Hai người...

By eudorabae

29.2K 2.2K 174

Là những câu chuyện về hai người họ. More

Thế giới nhỏ bé
Là thương hay là yêu
Loss of memory(1)
Loss of memory(2)
Loss of memory(3)
Loss of memory (4)
Bermuda
Chuyện cái mái
Seulgi và Nước Gạo
Un seul être vous manque et tout est dépeuplé
21.04.18
27.07.2018
Con gái là chúa rắc rối
Một cuộc hạnh ngộ
Chưa nghĩ ra tên (1)
Chưa nghĩ ra tên (2)
Chưa nghĩ ra tên(3)
Chưa nghĩ ra tên (4)
22.09.19
Thật không tồi!
Tuyệt hơn cả mùa hè

Loss of memory (end)

1.4K 117 2
By eudorabae



Seulgi cầm điện thoại tiến tới chỗ tôi, vừa đi vừa lầm bầm như đang chửi rủa ai vậy. Tôi nhận lấy, trả lời tin nhắn rồi quay sang bảo em ấy đi tiếp vì chúng tôi đã mất quá nhiều thời gian cho tôi chụp ảnh rồi. Tôi vừa nói xong thì em ấy đứng dậy đi một nước, từ lúc đó cũng chả thèm quay lại phía sau nhìn tôi. Cái gì vậy nè, vậy là đang giận đúng không, là tôi lại làm sai gì nữa hả, do tôi làm mất thời gian của em ấy hay gì, nếu vậy chỉ cần nói tôi là được rồi. Vậy mà Seung Wan cứ nói ngày trước Seulgi thương tôi lắm, ừ thương lắm chắc giờ đỡ rồi.

----

Tôi biết người ta tạo ra pháp luật là để đảm bảo sự công bằng của cuộc sống nhưng mà có phải chuyện gì pháp luật cũng can thiệp được đâu. Ví dụ như bây giờ, chị ấy nói chuyện với cái máy ảnh còn nhiều hơn tôi, cứ cho là tôi vô lý đi, tự dưng đi ganh tỵ với một cái máy vậy thì Seung Wan thì sao, rõ là tôi ngồi giữa vậy mà hai người họ cứ chị chị em em ngọt xớt, làm tôi có cảm giác như mình là người thứ ba vậy. Nếu nói vì nó là bạn thân nên không được ganh với nó đi thì bỏ qua bên cũng được vậy còn gia đình tôi thì thế nào. Đấy, họ là người thân của tôi nha, vậy mà lúc ngồi ăn chị ấy cũng toàn nói chuyện, cười đùa với họ không thèm nhìn tôi lấy một miếng, tôi là người vô hình chắc. Công lý ở đâu vậy?? Cứ nghĩ về đây sẽ có thời gian ở bên cạnh chị ấy rồi cùng đi chỗ này chỗ nọ, haizz, các người cứ nói tôi vô lý đi, thử ở trong trường hợp của tôi thì biết, vùng lên đi Seulgi, mày phải vùng lên đi chứ...

----

Tôi bước vô phòng Seulgi được hơn 5 phút rồi và vẫn không hiểu em ấy đang làm trò con bò gì mà cứ nắm tay lại rồi đưa lên cao, lầm bầm: "Vùng lên, phải vùng lên!". Tôi ho khan vài tiếng làm em ấy giật mình, bối rối thu tay lại rồi như nhớ ra tình hình từ chiều giờ nên mặt trở nên lạnh lùng ngay lập tức. Tôi chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng, có thể tôi đã làm sai gì đó hoặc tôi sự có mặt của tôi khiến em ấy phiền phức chẳng hạn. Tôi nghiêng về ý sau nhiều hơn.

----

Joohyun xin lỗi tôi dù không biết mình đã làm sai chỗ nào. Còn bảo khi nào trở lại Seoul sẽ dọn ra ngoài sống, không muốn dựa dẫm tôi nữa vì sau cùng thì chúng tôi cũng không phải là quan hệ huyết thống hay gì cả, tôi cũng không cần vì lời hứa với ba mẹ chị ấy mà khó xử. Tôi tự hỏi có phải cách hành xử của tôi đã làm cho chị ấy tổn thương hay không, những lời chị ấy nói ra rất từ tốn, rất hiển nhiên làm tôi không biết phải nói lại như thế nào. Không ngờ lần chúng tôi trò chuyện nhiều nhất lại là lúc chị ấy không muốn ở cạnh tôi nữa. Tâm trạng tôi trở nên tệ hơn chỉ trong chốc lát, tôi có nên giữ chị ấy lại không hay sẵn cơ hội này mà đẩy chị ấy ra xa mình, vì tôi trẻ con lúc nào cũng làm chị ấy thất vọng còn gì, nếu vậy thì chị ấy sẽ có được hạnh phúc chứ?? Đúng lúc tôi định lên tiếng thì điện thoại reo inh ỏi, chị ấy bảo chúng tôi sẽ nói chuyện sau rồi ra khỏi phòng.

----

Tôi khép cửa phòng lại rồi tựa người vào tường thở hắt ra, tôi đã nghĩ mình làm vậy là đúng cho đến khi thấy khóe mắt Seulgi đỏ hoe, tự dưng trong lòng hụt hẫng kinh khủng. Chính tôi cũng không biết phải làm gì tiếp theo nếu như tiếng chuông điện thoại không vang lên nữa. Em ấy cầm điện thoại lên rồi ra ngoài ban công đứng, đó không phải lần đầu tôi nhìn em ấy từ phía sau nhưng là lần đầu tiên tôi thấy bóng dáng ấy cô độc đến vậy. Tôi không lường trước được những thứ đang diễn ra trong đầu mình, cứ nhớ đến gương mặt của em ấy đầu tôi lại trở nên đau nhức, tôi phải làm gì đây nhỉ?

----

Tôi đã nói chuyện với Seung Wan một lúc lâu, thật tốt vì có bạn bè bên cạnh, tôi cũng không chắc mình nên làm gì, chúng tôi còn ở Daegu ba ngày. Ba ngày nữa thôi...

----

Seung Wan vừa gọi cho tôi, em ấy đã kể tôi nghe một vài chuyện. Tôi chỉ còn ở đây ba ngày nữa...

----

Tôi hít thở thật sâu để lấy can đảm bước ra ngoài nhưng vẫn không dám mở quá mạnh, qua khe cửa phòng mình nhìn ra gian bếp, tôi thấy Joohyun đang cặm cụi làm gì đó. Từ phía sau, chị ấy trông thật nhỏ nhắn, thật xinh đẹp. Mọi người có từng tưởng tượng cảnh mỗi sáng thức dậy lại được thấy người mình thương lo lắng, chăm sóc cho mình chưa? Hình ảnh chị ấy đứng đấy quen thuộc tới nỗi tôi cứ ngỡ mình đang ở vào một ngày bình thường nào đó của nhiều năm về trước. Nó thôi thúc tôi phải làm gì đó, trước khi bỏ cuộc tôi phải cố gắng hết sức đã.

----

Sau khi xử lý xong bữa ăn sáng có phần im ắng quá mức cần thiết, không biết nghĩ thế nào mà Seulgi lại lôi tôi xuống nhà kho, lục lọi một hồi rồi mang đâu ra một chiếc xe đạp. Em ấy nhìn tôi rồi nở một nụ cười không thấy tổ quốc đâu, leo lên xe rồi chỉ tay ra phía sau "Lên em chở!". Tôi phì cười, mặt thì lắm lem, quần áo thì sắp thành giẻ lau rồi, người ta nhìn có khi tưởng vừa đi đánh giặc về không chừng.

----

Chị ấy đưa tay lên miết miết chỗ bẩn trên mặt tôi, tim tôi như ngừng đập, tự nhiên thấy bản thân dễ dãi ghê gớm, người ta mới đụng có chút xíu đã không chống đỡ nổi, làm sao mà bỏ được đây? Chị ấy vỗ vỗ vai tôi nói vào nhà thay đồ đi, chắc sợ người ta tưởng Cái Bang mới nhận thêm đệ tử.

----

Chiếc xe đạp cũ kỹ không còn tốt nữa, cứ kêu lạch cà lạch cạch vậy mà vô tai tôi lại trở thành một thanh âm dễ chịu. Rốt cuộc thì Seulgi cũng chả chịu thay đồ, giờ thì tôi kết luận em ấy chỉ là đứa trẻ con lớn xác mà thôi. Seulgi gò lưng đạp xe trên đoạn đường dốc, mồ hôi thấm ướt cả lưng, có phải chúng tôi đã cùng nhau trải qua những ngày tháng êm đềm một cách đơn giản như thế này phải không?!

----

Joohyun vừa tựa đầu vào lưng tôi, tôi còn tưởng mệt quá nên mình bị hoang tưởng cho đến khi thấy nóng nóng ở phần lưng dưới, tim tôi đập nhanh vì mệt hay vì điều gì khác cũng chả rõ nữa chỉ là khung cảnh này quá giống những ngày còn đi học luôn. Tôi bắt đầu lẩm nhẩm lời bài hát nào đó còn sót lại trong trí nhớ, hệt như năm tôi 15 tuổi, mọi thứ trở nên thật kỳ diệu từ khi tôi biết thương một người.

----

Seulgi chở tôi đến nhà cũ của tôi lúc nhỏ, em ấy nói tôi đã giữ lại căn nhà sau khi ba mẹ mất như một kỷ niệm, trước kia thỉnh thoảng khi nghỉ phép tôi vẫn về đây để dọn dẹp, hai năm nay thì em ấy là người làm việc đó thay tôi, Seulgi đã quá tốt với tôi. Em ấy đẩy tôi ra sau vườn rồi chỉ vào gốc cây tùng, nói rằng lúc nhỏ chúng tôi đã cùng nhau chôn một kho báu dưới đó, đã hứa khi nào tôi 25 tuổi sẽ đào lên, giờ thì trễ mất 2 năm rồi.

----

Tôi tò mò không biết chị ấy đã để thứ gì trong cái hộp ấy, mới đây đã 15 năm trôi qua. Chúng tôi cắm cúi đào, cũng không sâu lắm, cái hộp thiếc dính đầy đất còn cả dòng chữ con con năm nào mà chúng tôi tự khắc vào. "Kang Seulgi- 9 tuổi. Bae Joohyun- 12 tuổi". Tôi hồi hộp nhìn nó, không nhớ được mình đã để thứ gì vào đó nữa, có khi nào là tiền không?=)))

----

Trong hộp có hai túi nhỏ, của tôi trông nhẹ tênh, không to như túi của Seulgi. Tôi tò mò nên lấy ra xem thử, vài tấm ảnh được chụp bằng máy Polaroid cũ, có khoảng 10 tấm, phân nửa là của ba mẹ tôi, phân nửa còn lại toàn là hình của Seulgi. Những tấm hình đã nhuốm màu thời gian, phía dưới mỗi tấm được ghi vài từ ngắn gọn như "Ba đang đọc sách", "Mẹ đang làm vườn" hay "Seulgi vừa bị mẹ la" tương tự vậy. Có một tấm ảnh của Seulgi mà không thấy ghi gì cả, tôi lật về mặt sau, ở ngay giữa có một dòng chữ nguệch ngoạc "Điều quý giá nhất của Joohyun". Tôi quay sang nhìn em ấy rồi tự hỏi "Seulgi vẫn còn thương chị phải không?"

----

Tôi nhớ mang máng lúc đó tôi nói với Joohyun rằng hãy mang thứ quý giá nhất để chôn xuống làm kho báu. Tôi vừa mở cái túi của mình ra, không đùa đâu, tôi để tiền vô thật đó. Có 10 đồng xu 100 won, 9 đồng 50 won và 1 đồng 500 won nữa. Chắc toàn bộ tài sản của tôi đều nằm đây hết rồi. Không hiểu lúc đó nghĩ gì mà lại bỏ tiền vô vậy nè, cứ nghĩ sẽ bỏ thứ gì quan trọng hay ý nghĩa lắm, nhạt nhẽo dễ sợ. Tôi thấy chị ấy đang nhìn tôi cười, dám chọc tôi, tôi hờn! -_-

----

Seulgi thật sự bỏ tiền vào cái túi đó, đúng là đồ ngốc mà!(cũng thường thôi=))) Tôi vẫn cầm trên tay tấm hình chụp em ấy, chắc đó là tấm hình đẹp nhất mà tôi từng chụp, nụ cười trên môi em ấy như làm sáng bừng cả khung cảnh xung quanh vậy.

----

Tôi tắm rửa xong thì qua phòng Joohyun, định rủ chị ấy ra ngoài đi dạo, dù gì cũng chỉ còn hai ngày nữa, tôi nên tận dụng hết cơ hội chứ. Tôi gõ cửa mà chẳng thấy ai trả lời nên đẩy cửa vào luôn và đứng hình mất 30 giây.

----

Tôi vừa tắm xong vẫn chưa kịp thay đồ do để quên trên giường, vừa bước ra được hai, ba bước thì Seulgi đẩy cửa vào, tôi trợn mắt, cái tình huống gì thế này. Đồ biến thái, còn đứng đó cười cười, tôi hoảng hồn chạy ngược lại vô phòng tắm, không biết có chỗ nào đào lỗ để chui xuống không, vậy mà Seulgi còn nói vọng vô: "Ngại gì, em thấy hoài mà! Chị nghĩ hai năm chị nằm đó ai thay đồ cho chị? Em chứ ai, hôm bữa chị bệnh ai thay? Cũng em luôn, đừng lo, có mình em thấy à, em không có sờ vào hiện vật khi chưa được phép đâu!". Mặt dày, vô liêm sỉ, còn thấy hoài nữa chứ, Bae Joohyun à, mày đã biết nhục chưa.:((

----

Tôi nói thật, tôi thấy hoài chứ gì, chỉ là dạo này không có cơ hội nên lúc nhìn hơi bị giật mình chút, còn nói tôi biến thái, đuổi tôi ra ngoài nữa chứ, lát nữa tôi kể hết thành tích ngày xưa cho chị ấy nghe mới được. Tự nhiên nhắc chi thấy nhộn nhạo ghê, tính ra cũng biến thái thiệt.

----

Kang Seulgi chết tiệt. Tôi phải he hé cửa phòng tắm để xem em ấy có ra ngoài thật chưa, nhục quá thể làm sao mà tôi dám chường mặt ra gặp đồ mặt dày đó đây. Tự dặn lòng phải bình tĩnh, tôi ngồi xuống mở laptop lên để bắt đầu chỉnh sửa một số tấm hình vừa chụp hôm qua. Seulgi quá chu đáo khi còn mang theo cả laptop cho tôi, còn nói tôi hay để hình chỉnh sửa trong ổ D nữa, có cảm giác như tôi chỉ cần liếc một cái em ấy cũng biết tôi cần gì, muốn gì vậy. Được một lúc thì có tiếng gõ cửa của Seulgi, tôi không muốn ra ngoài chút nào vì còn ngượng chết đi được.

----

Cuối cùng tôi cũng lôi được chị ấy ra khỏi nhà, Joohyun ngượng ngùng rất đáng yêu, cứ cuối gầm mặt xuống đất mà đi còn hai vành tai thì đỏ ửng. Buổi tối không khí trong lành, đi dạo với người yêu như vầy thì còn đòi hỏi gì hơn được nữa. Tôi bạo gan đưa tay sang nắm lấy tay chị ấy thật chặt, sao cũng được, có bị la thì tính sau vậy. Tim tôi đập thình thịch, đầu óc thì trống rỗng đến cả tay chắc cũng đổ đầy mồ hôi rồi.

----

Tôi đang nghĩ vẩn vơ vài chuyện thì Seulgi đan tay mình vào tay tôi. Tôi thật sự rất bối rối, muốn rút cũng không rút được do em ấy nắm chặt quá, được vài lần thì tôi để vậy luôn, cảm giác cũng không tệ.

----

Sau một hồi im lặng thì Joohyun hỏi tôi có thật là chị ấy chưa từng để ai xuất hiện trong những bức ảnh của mình không. Tôi nói thật, vì tất cả ảnh chị chụp tôi đều xem qua cả rồi. Sau đó chị ấy kể tôi nghe về những tấm hình đã chụp được, về việc nó thú vị như thế nào, một vài chuyện vui lúc chỉnh ảnh lỡ quá tay làm hư cả tấm hình,...Tay chị ấy hình như đang siết chặt vào tay tôi hơn.

----

Lúc ngồi xem mấy folder cũ tôi tò mò không biết mình có ẩn folder nào không, quả nhiên là có, cả một folder hơn 500 tấm hình đều là của Seulgi, nhìn năm thì chắc là từ lúc tôi bắt đầu chụp ảnh, ra đây là người duy nhất xuất hiện trong những khung hình của tôi. Tôi đan tay mình vào tay em ấy, những lời Seung Wan nói về mối quan hệ của tôi và Seulgi ngày xưa khiến tôi mỉm cười hạnh phúc.

----

Joohyun nói với tôi về cái folder ẩn mà chị tìm được trong máy, tôi quay sang nhìn chị ấy, tôi tự hỏi có phải định mệnh đã trói buộc chúng tôi lại với nhau hay không, lạc mất rồi tìm thấy, đi một vòng rồi lại trở về nơi bắt đầu, ký ức dù không còn nguyên vẹn cũng không đẩy chúng tôi ra xa nhau được. Vòng tay ôm lấy chị ấy, tôi sẽ viết tiếp câu chuyện của đời mình theo cách của tôi, ba ngày hay hai ngày gì đó, vứt hết đi.

----

Tôi đã từng rất nhiều lần suy nghĩ về quá khứ của mình nhưng hiện tại vẫn là thứ quan trọng nhất. Quá khứ đã ngủ yên vào năm tôi 25 tuổi, những năm tháng ấy đã có người cất giữ hộ tôi, còn tôi sẽ cùng người đó tạo thành một chuỗi ký ức mới cho cuộc đời sau này. Vì có một người-ta-nào-đó rất ngốc luôn đứng ở phía sau đợi tôi còn gì.

----

Tôi hôn chị ấy, nồng nàn như chưa từng xa cách.

HẾT

Khuya mình thức viết rồi đăng vội quá, chưa sửa gì hết. Mọi người thấy có chỗ nào chưa được hay chưa hợp lý thì góp ý cho mình nha. Lỗi chính tả nữa. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.

Continue Reading

You'll Also Like

145K 5.4K 53
Kim Taehyung hắn ta chính là đang sở hữu chiếc "ngai vàng" vương giả ở hắc đạo. Không chỉ vậy,hắn còn chiếm hữu cho bản thân một tiểu mỹ thụ xinh xắn...
59.2K 7K 96
TG: Thả Phất Thể loại: Đammy, Xuyên Không, Tinh Tế, Bánh Bao, Ẩm Thực -- Ninh Vân Dập xuyên không, tin tốt là nguyên chủ có gia thế hiển hách, mẫu th...
31.5K 2.8K 182
Thụ chỉ cần có ánh sáng là rực rỡ ( Kook) X cậu ấm nhà giàu công ngang ngược (Tae) Trúc mã x trúc mã, câu chuyện về anh Kim nuôi vợ Kook từ bé rồi...
232K 23.5K 59
Lee Minhyeong nói về Ryu Minseok: "Người xinh đẹp đáng yêu nhất tôi từng gặp. Tất cả vàng bạc châu báu tôi có được cũng không thể sánh bằng em ấy."...