[Fic vin zoi]Đi hết một vòng...

By jmath95

37.9K 1.6K 62

Một câu chuyện nhẹ nhàng tình cảm, không quá mãnh liệt nhưng rất ngọt ngào. Vì mình hâm mộ vinzoi nên sẽ dùng... More

Chỉ là bạn thân thôi
Chương2: Lần đầu gặp nhau
Chương 3: Nhìn vào mắt em
Chương 4: Thật ganh tị
Chương 5: Điều bất ngờ
Điều bất ngờ(2)
Sự Thật Luôn Khó Chấp Nhận(1)
Sự thật luôn khó chấp nhận (2)
Sự thật luôn khó chấp nhận (3)
Sự thật luôn khó chấp nhận
Truyện ngắn
Cảm giác kì lạ
Sinh nhật vui vẻ
Tránh mặt
Khánh bảo bối về rồi
Không phải là anh
Anh khẳng định, anh thích em
Đó là người Uyên yêu
Hạnh phúc(1)
Dụ Dỗ
Theo Dõi
Ghen
Anh Lưu Manh
Ha~Chi~Ma
Cầu Hôn Không Cần Hoa Nến Ư!!!
Ngoại Truyện

Là Em Yêu Anh

1.3K 58 0
By jmath95

Sau khi chiếc taxi bỏ đi mất, My vẫn chưa thoát khỏi cảm giác ngượng đỏ mặt, vừa bị Khánh hôn đến không thở nổi, lại bị người lái taxi nói bóng gió, lúc này cô chỉ muốn tìm một chỗ để trốn cho xong chuyện. Joong Ki không để My đứng ngây ngốc ngại ngùng như thế quá lâu, anh lập tức nắm tay cô, đi về phía cổng trường đại học.

Đến trước cổng trường, Khánh dừng bước chân, ngoảnh đầu sang nhìn cô, ánh mắt anh hiện lên một tia phức tạp đầy cảm xúc, rồi chợt hỏi: "My, có nhớ 3 năm trước, ngày sinh nhật em, chúng ta đã gặp nhau tại nơi này?"

My thoáng nghĩ, đúng là họ đã gặp nhau ở đây, Khánh còn chuẩn bị quà cho cô nữa, cô gật đầu với anh. "Phải, ngày đó trời mưa, em thật sự nghĩ anh đã đứng dưới mưa chờ em..."

Nói đến đó, cô bất giác giật mình, nhìn ánh mắt anh khẽ nheo lại với một thứ tình cảm sâu sắc dâng trào trong đáy mắt, lời nói từ miệng cô vô ý thức mà đứt quãng. Cô đúng là đồ ngốc!

"Nếu nói anh chờ em, em có tin không? ... Hôm đó anh đã hỏi em câu này, đúng không?" Ánh mắt Khánh vẫn không rời gương mặt My, tiếp tục truy hỏi. Rồi không đợi cô trả lời, anh bất chợt cười, tự mình đáp lời mình: "Em đã nói không tin..."

Một lời anh nói khiến hốc mắt My thấy cay xè, thì ra cô đã vô tâm đến như vậy. Tay trong tay cùng một người đàn ông khác, cười cười nói nói trước mặt anh, còn đập tan giấc mơ hạnh phúc của anh nữa, cô đúng là không có trái tim!

Khánh dời tầm mắt khỏi gương mặt cô, nhìn mông lung xa xăm về phía cổng trường, anh nói: "Ba năm trước, anh là một kẻ ngốc, muốn tỏ tình với người con gái anh yêu ngay trong ngày sinh nhật cô ấy. Kết quả là anh chậm một bước, cô ấy đã bị người khác cướp mất rồi. Việc hối hận nhất anh từng làm chính là đã buông tay mà không tiếp tục theo đuổi cô ấy. Anh đã để lỡ mất ba năm thời gian, là ba năm rất dài..."

Anh lại quay sang nhìn cô, bàn tay vươn lên chạm vào mái tóc cô, vuốt nhẹ, động tác vô cùng dịu dàng. "Anh đã chờ đợi suốt ba năm mới có được dũng khí của ngày hôm nay, anh muốn nói với người con gái ấy... Anh yêu cô ấy."

Khánh nhìn thật sâu vào mắt My, nơi đã hằn lên một màu đỏ hồng, khóe mắt ướt át. Anh dời bàn tay từ mái tóc cô, chuyển sang chạm nhẹ vào bờ má cô, mân mê từng chút một, giọng anh dịu dàng khẽ nói: "My, anh yêu em, chính là đã yêu em từ rất lâu rồi."

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong vô thức trên gương mặt My. Ngay lúc này đây, không gì có thể diễn tả được cảm xúc của cô, hạnh phúc dâng trào, nhưng cũng đau lòng đến cực hạn. Là từ rất lâu rồi anh đã yêu cô, chỉ là cô ngốc nghếch không hề để ý đến tình cảm của anh, vẫn ngày ngày bên cạnh anh mà dày vò trái tim anh, anh là đau lòng đến cỡ nào, cô thật không dám nghĩ đến. Nước mắt cứ đua nhau rơi xuống, bờ môi cô run run nhưng nói không thành lời, rốt cuộc, cô chủ động tiến vào lòng anh, đem hai tay ôm chặt lấy cơ thể người con trai trước mặt. Là cô quá may mắn khi anh vẫn yêu cô cho đến giờ phút này, nếu không, có lẽ cô đã để vuột mất một người đàn ông tốt, một người luôn yêu thương mình.

"Khánh, anh thật xấu!" My nức nở trong vòng tay anh, lời nói tựa như mắng tựa như yêu thương, cô cũng không biết lý do mình mắng anh là gì nữa, chỉ là cảm giác một chút uất ức được giải tỏa, lan tràn trong cơ thể.

Khánh cũng vòng tay mình siết chặt lấy cơ thể cô, tựa cằm mình lên đầu cô, rồi khẽ phát ra âm thanh ậm ừ nơi cổ họng: "Ừ... anh rất xấu, là anh không tốt..."


Thấy anh không phản bác mà còn thừa nhận lời mắng vô cớ của mình, My vốn đang nức nở cũng cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng cong nhẹ thành một nụ cười: "Thật ra, em mới là người không tốt... Em đã ngu ngốc không nhận ra tình yêu của anh, đã ngu ngốc bỏ lỡ một siêu bảo bối trước mắt, anh nói xem, em có phải rất ngốc không?"

"Ừ..." Khánh ôm chặt My trong tay, phát ra âm thanh đồng ý hết sức nhẹ nhàng. Bất chợt anh cảm nhận được ngực mình bị một bàn tay đánh nhẹ, nhưng sao trái tim không đau đớn mà lại càng hạnh phúc thế này?

"Anh có biết là em đã vô cùng rối loạn, gần như phát điên trước sự mập mờ của anh không? Có lúc em nghĩ là anh thích em, nhưng lại có lúc em nghĩ anh đang đùa, mà em lại không dám hỏi... đến khi hỏi thì anh lại không giải thích. Anh... cũng thật biết đem người ta xoay vòng vòng mà!" My tiếp tục thì thầm, lời nói tuôn ra trước ngực anh, cảm giác hơi thở âm ấm cách một lớp vải làm Khánh cảm thấy ngưa ngứa trong da thịt.

Khánh bật cười khanh khách, ở trong vòng ôm của anh, My cảm nhận được ngực anh run nhẹ theo tiếng cười. Anh cúi đầu xuống nhìn cô, dùng tay nâng nhẹ cằm cô lên, ép cô ngước nhìn mình. "Còn em, em có yêu anh không?"

Bị hỏi trực tiếp như vậy, bờ má My nóng bừng, khoảng cách với gương mặt anh rất gần, cô có thể nhìn thấy một tia ấm áp hạnh phúc phát ra từ ánh mắt anh. Cô khẽ bình ổn trái tim đang đập loạn xạ, rồi đáp ra một tiếng vô cùng nhỏ: "Yêu."

"Sao? Anh nghe không rõ?" Khánh giả vờ cau mày, cúi thấp xuống một chút.

"Yêu." My lập lại lần nữa, âm lượng to hơn ban nãy.

"Là ai yêu ai?" Khánh tiếp tục truy hỏi, mặt kệ cho gương mặt của người nào đó càng lúc càng đỏ bừng.

"... Là em yêu anh." My dùng hết can đảm nói ra thật lớn tiếng, nói xong cảm giác nóng bừng ban nãy thật sự không sao so sánh được với cảm giác bây giờ, chính là nóng rát đến mức phát hỏa! Cô nói rồi lại ngại ngùng áp mặt vào ngực anh, áp thật sát như muốn dùng cơ thể anh che lấp đi cảm giác ngượng ngùng, mùi thơm nhè nhẹ từ cơ thể anh khiến tâm tình cô dịu lại, cô chính là yêu cảm giác này, hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của anh.

.........

Lúc cả hai về đến nhà thì trời cũng đã tối, họ đã cùng nhau nắm tay đi bộ suốt quãng đường về nhà. Thì ra một tiếng yêu có thể thay đổi rất nhiều thứ, mà thứ rõ ràng trước mắt chính là bàn tay hai người nào đó cứ quyến luyến không rời, như không nỡ buông nhau ra dù chỉ là một giây.

Bước vào trong nhà, Khánh ngồi xuống ghế sofa, một tay vẫn nắm chặt tay My, tay còn lại vỗ nhẹ xuống chỗ trống bên cạnh: "Lại đây, ngồi xuống."

Dù là bình thường ngồi cạnh nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng cảm giác tay nắm chặt ngồi bên nhau thế này khiến tim cả hai đập loạn xạ không thương tiếc. Bàn tay Khánh bắt đầu chạy nhảy lung tung trên cánh tay My, vuốt ve từ bàn tay, một đường chạy lên bờ vai rồi di chuyển ngược lại. Anh lập đi lập lại động tác ấy rất nhiều lần, như muốn chứng thực người trước mắt là thật sự hiện hữu trước mắt anh. Anh vừa chơi đùa như vậy, vừa hỏi cô: "Ngày mai em đi làm?"

"Uhm... đi làm sớm." Cũng có nghĩa là cô phải đi ngủ sớm một chút nếu không muốn mang cặp mắt gấu trúc vào công ty.

"Vậy có muốn ngủ sớm?" Khánh hỏi, giọng ấm áp nhưng nghe ra được cảm giác luyến tiếc.

"Ngủ trễ một chút cũng không sao." My cười, nói với anh. Ý cô là hai người bọn họ có thể cứ ở bên nhau thế này là rất tốt, cô cũng không muốn rời khỏi bàn tay ấm áp của anh.

Khánh nở nụ cười mãn nguyện đầy hạnh phúc, anh nhìn cô chăm chú, rồi nói: "My... để anh ôm một cái."

Nói rồi anh vòng tay hết sức tự nhiên, thân mật ôm trọn lấy cô trong tay mình. My chỉ khẽ cười khúc khích, tựa đầu vào vai anh, hai tay đặt trên vai anh, rồi tự mình mân mê chiếc lắc tay, món quà sinh nhật anh tặng cô hôm trước, bất chợt hỏi: "Khánh, anh tặng em chiếc lắc tay làm quà sinh nhật, có phải thật sự muốn trói em ở bên anh cả đời?"

Anh nhắm nghiền đôi mắt, gác đầu trên vai cô, thanh thản mà trả lời: "Đúng, trói em cả đời, không cho em chạy thoát."

Nói xong, vòng tay anh siết thật chặt quanh eo cô khiến cô hét lên một tiếng. "A, nhẹ tay một chút. Anh muốn em chết trong tay anh sao?"

Khánh nghe thế lại càng cười đắc ý: "Ý kiến không tệ, được ôm mỹ nhân mà chết, có ai không cam lòng?"

"Đồ háo sắc!" Cô đánh yêu vào lưng anh, nhưng mà nghĩ cho kỹ, để anh lợi dụng một chút cũng không sao vì chính cô cũng cảm thấy thích điều đó.

"My..." Khánh bất chợt gọi tên cô, anh mở mắt ra, hướng nhìn về phía căn phòng ngủ, một ý nghĩ đen tối thoáng hiện lên trong đầu. Anh nở một nụ cười xấu xa, rồi thì thầm vào tai cô: "Em nghĩ xem chúng ta có nên nhập hai phòng ngủ làm một?"

Nghe lời nói đó, cơ thể cô gái trong vòng tay anh bất giác trở nên cứng đờ, xem ra đã bị anh dọa cho sợ nữa rồi...

Continue Reading

You'll Also Like

1.1M 110K 74
Gần đây, hàng loạt vụ án mất tích đã xảy ra tại các thành phố trên khắp đất nước Đại Hàn Dân quốc. Điểm chung của những vụ án này là, qua hình ảnh mà...
215K 21.5K 63
Khương Ngâm là người xuyên việt, nhiệm vụ là làm vật lót đường nhằm duy trì hoà bình cho thế giới, nhưng không biết vì sao mà... Công thụ chính trong...
890K 53.7K 39
summary: vào một ngày đẹp trời, y/n đăng nhập vào trang web tìm daddy vì tiền và dính phải một đống chuyện. *nhiều chap thiệt nhma mỗi chap có tẹo 🥺...